Chương 23: (Vô Đề)

Vương Ngọc Ly không biết là do vô tình hay cố ý, lần này cũng chỉ chuẩn bị duy nhất một đôi đũa.

Nhưng dù sao cũng không phải lần đầu, Mặc Ngôn cực kì thành thạo, ta một gắp ngươi một gắp, cực kì dễ dàng đem toàn bộ đồ Vương Ngọc Ly mang đến tống vào bụng cả hai.

Vương Ngọc Ly đã ăn ở thiện phòng nhưng vẫn vì được người nào đó đút mà ăn thêm rất nhiều miếng:...

Y không biết phải phản ứng như thế nào, chỉ có thể ngoan ngoãn thu dọn đống giấy gói loại, chuẩn bị đem đi phi tang.

"Này A Ly, ngươi cẩn thận đừng để bị phát hiện đó."

Mặc Ngôn không yên tâm, nhắc nhở Vương Ngọc Ly.

Ừ. Vương Ngọc ly cũng không hề cảm thấy lời này là thừa thãi, nhẹ nhàng đáp ứng.

Chờ Vương Ngọc Ly rời đi, Mặc Ngôn mới có thời gian rảnh nhìn xuống chân mình, lúc này, hắn mới phát hiện ra được điểm không thích hợp. Chỗ băng cuốn trên chân không hề giống với chỗ hắn tự băng hồi trưa.

Nếu các bạn nhỏ thắc mắc vì sao Mặc Ngôn phát hiện ra được, thì...

Lão tử không bao giờ thắt nơ bướm có được không hả?

Tên khốn nào dám thắt nơ bướm cho lão tử?

Mập

Nghĩ lão tử trẻ trâu chắc! Đại nam nhân không thể nào thắt nơ bướm.

Mặc Ngôn cực kì tức giận, hận không thể gõ c.h.ế. t tên khốn nào dám thắt nơ bướm dưới chân mình.

Kết quả, khi Vương Ngọc Ly phi tang đồ trở về, liền nhìn thấy cảnh Mặc Ngôn đang sửa lại nút thắt ở cổ chân, miệng còn không ngừng lẩm bẩm.

"A Ly, ngươi về rồi đấy à?"

Mặc Ngôn nhìn thấy Vương Ngọc Ly trở về, biểu cảm trên mặt thoáng thay đổi.

Ừ. Vương Ngọc Ly tiến vào trong, nhẹ giọng đáp.

Mặc Ngôn: ...

Vương Ngọc Ly: ...

Mặc Ngôn: ...

Hai người cứ như vậy mà nhìn nhau đắm đuối tận đến khi Vương Ngọc Ly chịu thua trước, khẽ trầm giọng hỏi Mặc Ngôn: Sao vậy?

Mặc Ngôn vẫn đang phân vân có nên nói hay không: ...

Dù sao thì đối với hắn, hai người bọn họ đều là nam nhân nhưng đối với y, hai người bọn họ lại là nam nữ thụ thụ bất tương thân, hắn muốn nhờ y làm chuyện đó, có lẽ hơi quá đáng...

"Cái đó, ta muốn ra ngoài một lát."

Ừm?

"Ngươi ở đây đợi ta về." Mặc Ngôn chống tay đứng dậy, không hiểu có phải bởi vì quấn băng mà vết thương đau hơn hay không mà hồi trưa khi gặp Liễu Lam hắn vẫn có thể gắng gượng dùng hai chân bước đi, bây giờ thì chỉ hơi động nhẹ cũng đã đau đến nhe răng.

Mặc Ngôn đang muốn từ bỏ, lại nhìn thấy Vương Ngọc Ly đang ngồi một đống ở bên cạnh. Đã nói là phải làm... hắn không thể coi như chưa từng nói gì được.

Cuối cùng, Mặc Ngôn đành cắn răng chịu đựng, đứng dậy.

Không thể để tiểu đồng nghiệp nhìn thấy bộ dạng thê thảm của hắn được!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!