Chương 22: (Vô Đề)

Vương Ngọc Ly đem thuốc trở về, lại gặp thêm một vấn đề nan giải khác.

Làm thế nào để đút thuốc cho một cái tên đến mở mắt cũng không nổi đây?

Vương Ngọc Ly lần đầu chăm sóc người khác, cảm thấy chút hiểu biết của y về phương diện này thật sự không đủ dùng. Y từ nhỏ đã được mẫu hậu chăm sóc, nhưng lớn rồi, mẫu hậu cũng mất, không còn ai nguyện ý chăm sóc y, cũng chẳng một ai đáng để y dụng tâm chăm sóc.

Y có thể nghĩ ra cách g.i.ế. c c.h.ế. t một trăm người cùng một lúc, nhưng bảo y nghĩ cách làm thế nào để đút thuốc cho một kẻ đang hôn mê thì y thật sự nghĩ không ra.

Phải làm sao đây?

Vương Ngọc Ly nhìn bát thuốc trên tay dần nguội lạnh, lại nhìn đôi môi trắng bệnh khẽ mấp máy của Mặc Ngôn, dây thần kinh đột ngột nảy lên một cái.

Có lẽ cách đó dùng được!

Ừm...

Có thể thử một chút!

Kết quả, Vương Ngọc Ly thật sự dùng phương thức khó nói đút hết một bát thuốc cho Mặc Ngôn.

Khẽ nuốt chút thuốc còn sót lại trong khoang miệng, bởi vì vị đắng đặc trưng của thuốc mà y khẽ cau mày.

Từ bé đến lớn, Vương Ngọc Ly chưa từng bị bệnh để phải uống thuốc. Vết thương ngoài da thì nhiều nhưng chỉ cần bôi thuốc trị thương là được. Y thật sự không ngờ tới, lần đầu tiên y được nếm hương vị đắng ngắt của thuốc lại là trong hoàn cảnh này.

Nhìn cái người sốt đến mê man ở trên giường, Vương Ngọc Ly trừng mắt:

"Còn dám không tỉnh lại, trẫm c.h.é. m c.h.ế. t ngươi."

Vương Ngọc Ly quan sát cơ thể Mặc Ngôn một lượt, phát hiện dọc cánh tay Mặc Ngôn có rất nhiều vết xước nhỏ không hề được xử lý, vết thương ở cổ chân cũng đã bắt đầu rỉ máu.

Vương Ngọc Ly:...

Ai bảo ngươi là kẻ đêm đó đã cứu ta chứ! Ta lần này cứu lại ngươi, chúng ta sau này không ai nợ ai.

Bắt đầu từ khi được trải nghiệm xúc cảm xa lạ dưới đáy lòng, Vương Ngọc Ly đã bắt đầu sợ hãi. Y sợ một khi mình quá để tâm tới người trước mắt, y sẽ tự đào mộ chôn mình... cũng là chôn chính người này.

Y lần đầu tiên muốn chạy trốn, không muốn cùng người này dây dưa không rõ nữa.

"Trẫm xử lý vết thương cho ngươi... sau đó trẫm sẽ rời đi ngay." Vương Ngọc Ly lầm bầm, mò đến chân nhỏ của Mặc Ngôn.

Ưm.. đau... Mặc Ngôn mơ màng rên hai tiếng, muốn co chân lại.

Vương Ngọc Ly tóm chặt lấy bắp chân hắn, để hắn không thể tiếp tục lộn xộn.

Lần đầu tiên xử lý vết thương cho người khác!

Vương Ngọc Ly một lần nữa rơi vào trạng thái không biết phải làm sao.

Lôi kéo thế nào, trời đã xế chiều, sắp tới giờ Vương Ngọc Ly phải trở về tầm điện dùng ngọ thiện.

Không muốn bị phát hiện, y chỉ có thể không nỡ mà xoay người nhảy ra khỏi cửa sổ.

Ma xui quỷ khiến, cái người hồi chiều hạ quyết tâm không bao giờ chạy đi tìm người ta nữa, nửa đêm lại xuất hiện ở trước cửa sổ, trên tay còn cầm theo một món đồ thần bí.

"Không biết y đã tỉnh lại chưa."

Vương Ngọc Ly tự hỏi mình, đưa tay mở cửa.

Ai! Bên trong truyền ra giọng nói quen thuộc đầy đề phòng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!