Chương 2: (Vô Đề)

Mặc Ngôn là thiếu gia của vị thương nhân số một kinh thành. Gia đình hắn ban đầu không phải ở kinh thành, bọn họ là do làm ăn buôn bán nên mới tới đây định cư.

Gia đình hắn chuyển tới kinh thành sinh sống từ năm hắn 6 tuổi, bây giờ người cũng đã 17, người cùng tuổi với hắn, con cũng đã cao bằng đầu gối người ta rồi.

Mặc Ngôn 17 tuổi, cao ráo tuấn tú, tài đức song toàn, gia đình lại là thương gia có tiếng kinh thành, hắn là chàng rể mơ ước của bao nhà, là phu quân đáng trao thân gửi phận của bao cô gái.

Có điều, Mặc Ngôn tính tình tùy hứng lại không hề qua loa trong tình cảm, nhất quyết không chịu đi xem mắt, đương nhiên càng không nghe mai mối, một lòng tự tin sẽ có thể tự mình tình được nương tử như ý, nhất kiến chung tình.

Huống hồ, sự nghiệp hắn tự gây dựng, mới chỉ vừa đi trên đà phát triển.

Mặc Ngôn mặc một bộ đồ trắng đục viền xanh than, bình lặng ngồi ở vị trí trong góc, một tay cầm ly rượu, một tay gắp thịt, gương mặt không giấu nổi hứng thú hướng về phía nam nhân nhan sắc bình thường đang lớn tiếng chửi hoàng đế háo sắc.

Ngồi một chỗ nghe nam nhân kia chửi hoàng đế, Mặc Ngôn không nhịn được tán thưởng trong lòng.

Có thể giữa thanh thiên bạch nhật chửi hoàng đế, vậy là lá gan lớn hơn hắn nhiều nha! Âm thầm bật ngón cái cho nam nhân kia.

Trong cái không khí náo nhiệt của tửu quán, khách nhân đều không chú ý đến một người bịt mặt mặc y phục đen tuyền tiến vào bên trong, y dùng lưu quang quét ngang một lượt tửu quán, nhanh chóng dừng lại trên người Mặc Ngôn.

Mặc Ngôn cũng nhìn thấy người đó ngón tay nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn.

Hắc y nhân hơi cúi đầu, bước nhanh về phía hắn, ngồi xuống chiếc ghế trống bên cạnh, nhỏ giọng gọi: Chủ tử!

Tình hình thế nào?

Mặc Ngôn nhẹ giọng, biểu cảm trên mặt không hề thay đổi.

"Rất tốt, tổ chức vừa hoàn thành đơn hàng lớn, thành công khẳng định chỗ đứng ở kinh thành."

"Tốt! Tiếp tục phát triển, thiếu ngân lượng thì tới chỗ ta lấy!" Mặc Ngôn gật đầu, lấy từ trong y phục một túi gấm nặng trĩu.

Thuộc hạ hiểu.

Hắc y nhân nhận lấy túi gấm, nhanh nhẹn đứng dậy, xoay người rời đi. Động tác lưu loát, vừa nhanh vừa mạnh!

Mặc Ngôn trầm mặc nhìn theo bóng lưng hắc y nhân, tận đến khi không thể nhìn thấy người nữa, hắn mới rời mắt, nhìn về phía thanh niên vẫn đang không ngừng buông lời nhục mạ hoàng đế đương triều.

Mặc Ngôn gắp thêm vài đũa, đến khi đám người bên kia tản ra, hắn mới đứng dậy, tới trưởng quầy tính tiền.

"Công tử, lần sau lại đến nha!"

Trưởng quầy nhận lấy ngân lượng, mắt sáng hơn sao, cung kính cúi chào Mặc Ngôn.

Mặc Ngôn phất tay áo, bước ra khỏi tửu lâu.

Hắn đứng ở trước cửa tửu lâu, ngẩng mặt nhìn trời, thầm tính toán sắc trời vẫn còn sớm, hắn trước tiên không về vội, nhìn quanh một vòng, liền mặt lạnh chọn một phương hướng, nhấc chân rời đi.

Mặc Ngôn khí thế thanh cao, công tử điềm đạm, một tay chắp sau lưng, một tay buông thõng, dưới ánh nắng gay gắt của mùa hè, nhàn nhã bước từng bước nhỏ trên đường lớn.

Ý định dạo một vòng phố của Mặc Ngôn nhanh chóng được hắn thực hiện. Đường lớn này Mặc Ngôn đã đi qua không ít lần, mỗi một gian hàng, mỗi một chủ quầy, hắn đều quen thuộc.

"Mặc công tử, lại đi dạo phố à?"

Chủ sạp hàng bán quạt đang bày hàng bán, nhìn thấy Mặc Ngôn đi ngang qua liền hăng hái chào hỏi.

"Đúng nha, ông chủ, nay có mẫu quạt mới chưa?" Hắn vẽ lên một nụ cười, đối với chủ hàng quạt đáp.

"Sớm mai mới có, sớm mai công tử nhớ quay lại xem nha!" Ông chủ hàng quạt cười đến tận mang tai.

"Vậy mai ta quay lại." Mặc Ngôn hào sảng đồng ý, nhấc chân bước qua sạp hàng quạt.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!