Chương 19: (Vô Đề)

Vương Ngọc Ly trốn trong bóng tối, hướng ánh mắt nhìn về phía cái người đang chăm chỉ quét sân phía bên kia. Chốc chốc người đó lại nghiêng đầu nhìn ngó xung quanh, bộ dạng thiếu kiên nhẫn tìm kiếm thứ gì đó.

Vương Ngọc Ly đương nhiên biết người mà Mặc Ngôn đang chờ là ai.

Nhìn bộ dạng cực kì đáng yêu của Mặc Ngôn, khóe miệng Vương Ngọc Ly không tự chủ mà cong lên.

Tiểu thái giám bắt được một tia nhu hòa xuất hiện trên gương mặt vốn lạnh tanh của hoàng thượng nhà mình, trong khoảnh khắc đó, tiểu thái giám cứ nghĩ, mắt của hắn ta bị hỏng rồi... hỏng thật rồi... đôi mắt mới dùng được hơn hai chục năm, vậy mà đã xuất hiện ảo giác rồi!

"Hoàng, hoàng thượng."

Tiểu thái giám khó khăn lên tiếng.

Ừ. Đi thôi. Vương Ngọc Ly thất thố ho khan hai tiếng, khôi phục mặt lạnh, dáng đứng ngay thẳng, đường đường hoàng hoàng tiến ra ngoài ánh sáng.

A, cẩn thận.

Mặc Ngôn đột nhiên hét lên một tiếng, chớp mắt đã ném cây chổi trên tay xuống, thân thủ nhanh nhẹn lao xuống hồ cá.

"Cứu con, cứu... con không biết bơi." Nhóc tỳ mặc một thân lễ phục rườm ra, lúc chìm lúc nổi ở dưới hồ sen. Bởi vì đang là mùa hè, nhiệt độ nước trong hồ không quá lạnh, nhưng bị ném ở dưới một đầm sen, lại quơ tay loạn xạ như vậy không tránh khỏi việc cơ thể bị gai sen cào xước, y phục rườm rà cũng bị kéo rách không ít chỗ.

Chỗ nhóc tỳ ngã cách bờ quá xa, Mặc Ngôn không thể ở trên bờ kéo người lên được, chỉ có thể lao người xuống hồ cá vớt người lên.

Cứu, cứu con.

Nhóc tỳ được Mặc Ngôn túm lấy, kéo về phía hắn, tựa như túm được phao cứu sinh, bám chặt người không chịu buông, thần trí của nó rơi vào hoảng loạn, không còn nhận biết được gì chỉ có thể điên cuồng bám chặt lấy Mặc Ngôn.

"Ngoan, không sao rồi, bám vào cổ ta này, ta cứu nhóc lên." Mặc Ngôn kéo nhóc tỳ, để nó có thể thuận tiện bám lấy cổ của hắn.

Y phục tú nữ mặc dù không rườm rà như lễ phục nhưng cũng nhiều vải hơn mấy bộ y phục nam ở nhà của Mặc Ngôn, hiện tại y phục trên người bị dính nước trở nên vừa nặng vừa phiền phức, nếu nhóc tỳ cứ bám vào tay hắn, Mặc Ngôn sợ hắn sẽ không đủ sức kéo cả hai vào bờ mất.

Nhóc tỳ hoảng loạn túm lấy cổ Mặc Ngôn, nó dường như là dùng toàn bộ sức lực còn lại để bám lấy cọng rơm cứu mạng này.

Mặc Ngôn:...

Nếu bây giờ lão tử còn có thể nói, lão tử sẽ chửi c.h.ế. t nhóc con khốn nạn này. Nó rõ ràng là đang muốn bóp c.h.ế. t lão tử mà!

Mặc Ngôn nín thở, đạp nước bơi về phía bờ.

Thời điểm có thể bám một tay lên bờ tường, Mặc Ngôn mới có thể dùng sức bám chặt lấy, khó khăn nhô đầu ra khỏi mặt nước hít thở.

"Nhóc con, ngươi buông ra, ta đẩy ngươi lên."

Mặc Ngôn khàn giọng nói với nhóc tỳ vẫn còn đang hoảng loạn bám lấy cổ mình.

"Không, không muốn chết, con không muốn chết. Đừng buông con ra." Nhóc tỳ lắc đầu nguây nguẩy.

Mặc Ngôn:...

Mập

Ngươi còn bám như vậy thì hai ta sẽ c.h.ế. t thật đó!

Lão tử não hỏng rồi mới không quản sự đời nhảy xuống cứu tên nhóc không biết điều này mà!

Khả năng nhóc tỳ tự mình buông tay tụt về số 0, Mặc Ngôn chỉ còn cách cố gắng giữ tư thế này mà vươn tay, chậm rãi tách nhóc tỳ ra khỏi cổ mình, tay bám lấy thành hồ đã có chút tê cứng.

Ngồi vững.

Mặc Ngôn dùng sức, nhấc bổng nhóc tỳ cùng y phục đẫm nước của nó ra khỏi mặt hồ, ngồi lên thành vách làm bằng gạch đá.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!