Chương 14: (Vô Đề)

Vương Ngọc Ly mặc dù không muốn nhưng vẫn không giữ nổi nửa thân y phục... Mặc Ngôn cực kỳ thành thạo, chớp mắt đã có thể túm được vị trí trọng yếu, kéo toàn bộ thân trên xuống.

Lưng rộng cường tráng quấn đầy vải trắng hiện ra dưới ánh trăng.

Ngày hôm nay, đương nhiên Vương Ngọc Ly đã được thái y dùng thứ thuốc trị bệnh quý nhất hoàng cung mà thay cho thế nhưng vết thương quá sâu cộng thêm bị ngâm nước khiến cho vết thương khó lành, hơn nữa cường độ hoạt động khác người của Vương Ngọc Ly khiến cho mặc dù đã được thay ba lượt thuốc, băng trắng trên lưng vẫn bị thấm ra một chút máu.

Mặc Ngôn nhẹ nhàng chạm vào đống vải trắng dính máu, đau lòng nhắc nhở:

"Ngươi cố nhịn một chút."

Không rõ có phải lường trước được tình huống này hay không mà trước khi tới đây, Mặc Ngôn đã nhét rất nhiều vải trắng vào người... bây giờ chỉ cần tháo bỏ lớp băng cũ rồi thay lớp băng mới của hắn lên là được.

Quá trình thay thuốc không thể không đau, tiểu đồng nghiệp mặc dù không kêu ra tiếng nhưng cơ thể căng cứng cùng mồ hôi khẽ chảy ra đã báo cho Mặc Ngôn biết tình trạng hiện giờ của tiểu đồng nghiệp.

"Ngươi nhịn chút, sắp xong rồi."

Mặc Ngôn nhẹ nhàng bôi thuốc lên miệng vết thương trên lưng Vương Ngọc Ly.

Hắn không phải lần đầu tiên xử lý vết thương cho người khác, nhưng đây lại là lần đầu tiên hắn cảm thấy thương xót người khác đến như vậy. Hắn chính là hận không thể biến thành một nữ tử mềm mại, có thể dịu dàng xử lý vết thương cho người nọ, giúp người nọ không cần chịu đau đớn.

Mặc Ngôn buộc lại tầng vải trắng cuối cùng, dịu giọng: Xong rồi đó!

Ừ. Vương Ngọc Ly khẽ đáp, lặng lẽ nhìn lên mặt trăng trầm mặc, đợi đau đớn ở sau lưng tan đi.

Y không rõ vì sao với tính cách cực kì đề phòng của mình, y lại có thể nguyện ý để người này ngồi ở sau lưng, có thể để người này xử lý vết thương giúp mình.

Hai người đồng dạng đều có khúc mắc trong tâm, yên lặng không nói chuyện.

Mặt trăng lên cao, lại ngả dần xuống phía sau rừng phong, ánh trăng nhạt dần, sương đêm cũng chậm chạp giăng khắp.

Mặc Ngôn lúc này mới lên tiếng phá vỡ không khí trầm mặc giữa hai người:

"Ngươi tên là gì vậy? Ta quên mất không hỏi."

Vương Ngọc Ly: ...

"Ta tự giới thiệu trước nha, ta tên là Ngôn, phụ mẫu đều gọi ta là A Ngôn."

Họ của hắn quá đặc biệt, vẫn là không nên nói ra thì hơn.

Vương Ngọc Ly đáy lòng suy tính, cuối cùng cũng nói ra một cái tên:

"Ly. Mẫu hậu... mẫu thân của ta khi còn sống đều gọi ta như vậy."

"Mẫu thân của ngươi mất rồi sao?"

Mặc Ngôn không hiểu thấu mà đau lòng.

Ừ. Vương Ngọc Ly nhẹ nhàng đáp, tựa như đang nói về một vấn đề không liên quan gì đến y vậy.

"Xin lỗi đã đề cập đến vấn đề này... như vậy đi, sau này ta gọi ngươi là A Ly nha!" Mặc Ngôn thương tiếc.

Được. Vương Ngọc Ly rất nhanh đáp ứng.

Mặc Ngôn nhìn sắc trời đã muộn, sớm mai hắn còn phải dậy sớm dọn dẹp tiểu viện nữa... bây giờ phải đi ngủ thôi:

"A Ly, tối nay ngươi ngủ ở đâu?"

Đối với câu hỏi này của Mặc Ngôn, Vương Ngọc Ly trầm mặc không đáp.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!