Chương 13: (Vô Đề)

Cả hai lâm vào tình thế giằng co, Mặc Ngôn cứng đầu không chịu hạ tay, tiểu đồng nghiệp cũng không muốn mở miệng ăn. Một trận chiến thi xem ai là người kiên nhẫn hơn.

Cuối cùng, dưới ánh trăng sáng, trong màn đêm tĩnh lặng, tiểu đồng nghiệp chậm rãi mở miệng ra.

Ngoan như vậy sớm có phải hơn không!

Mặc Ngôn chỉ chờ có thế, chớp lấy thời cơ, nhét miếng thức ăn vào trong miệng tiểu đồng nghiệp, hắn khó khăn vung tay:

"Mỏi tay c.h.ế. t mất."

Tiểu đồng nghiệp chậm rãi nhai nuốt, nhìn bộ dạng thập phần đáng yêu này của Mặc Ngôn, khóe miệng nhịn không được mà cong lên.

Nhưng cũng chỉ trong nháy mắt, độ cong của khuôn miệng liền trở về bình thường, đúng lúc Mặc Ngôn hướng mắt nhìn lên.

"Sao hả? Ngon đúng không?" Mặc Ngôn hứng khởi hỏi.

Ừ. Tiểu đồng nghiệp dùng chất giọng lạnh lẽo đã lẫn thêm vài điểm nhiệt trả lời Mặc Ngôn.

"Vậy ăn đi, ăn xong thì ăn chè đậu đỏ, chè đậu đỏ ngon lắm, lắm, lắm luôn ó." Mặc Ngôn dùng giọng điệu dụ dỗ trẻ nhỏ, dỗ tiểu đồng nghiệp ăn chỗ cơm của mình.

Ngươi cũng ăn đi.

Tiểu đồng nghiệp mím môi nói với Mặc Ngôn.

Mặc Ngôn: ...

Lão tử cũng chỉ đợi câu nói này thôi!

Ngay lúc tiểu đồng nghiệp còn tưởng Mặc Ngôn sẽ từ chối, nào ngờ Mặc Ngôn ngay lập tức đoạt lấy đũa trên tay tiểu đồng nghiệp, ngươi một miếng ta một miếng, dưới sự chứng kiến của mặt trăng, cả hai cùng nhau ăn hết bát cơm Mặc Ngôn để dành.

Tiểu đồng nghiệp tâm tình phức tạp nhìn bộ dạng thỏa mãn của Mặc Ngôn lại nhìn đôi đũa linh hoạt trên tay Mặc Ngôn, khẽ nuốt miếng thức ăn tràn đầy hương vị vào cuống họng.

Y đương nhiên đã ăn rồi, còn là ăn một bàn sơn hào hải vị do đầu bếp số một hoàng cung làm ra... thế nhưng hương vị của đống sơn hào hải vị đó, tại sao lại không bằng mấy miếng đồ ăn trong bát của người này?

Mập

Trước khi gặp người trước mặt, y vốn không biết tại sao đêm nay lại muốn chạy tới nơi này, nhưng bây giờ được đối diện với hắn có lẽ y đã mơ hồ đoán ra được lý do là gì rồi.

Một người có thể khiến y phá lệ không quản trọng tội... sẽ còn bao nhiêu thứ đặc biệt nữa đây?

"Chè đậu đỏ, ngươi ăn đi." Mặc Ngôn đưa bát chè cho tiểu đồng nghiệp.

Vương Ngọc Ly nhẹ nhàng nhận lấy bát chè từ tay Mặc Ngôn, đặt lên miệng, hớp một ngụm. Nước chè ngọt lịm tràn vào khoang miệng, chảy xuống cổ họng. Yết hầu của y khẽ trượt hai cái, đem toàn bộ nước chè ngon ngọt nuốt vào bụng.

Y vốn là người không thích ăn ngọt, nhưng không hiểu vì sao, lại có thể sẵn sàng chỉ vì một câu nói, chỉ vì một ánh mắt, chỉ vì một biểu cảm của người đối diện mà uống một ngụm.

Vương Ngọc Ly dừng lại, nhấp miệng:

"Ngươi uống đi, ta không thích đồ ngọt."

"Ngươi không thích đồ ngọt á?" Mặc Ngôn tiếc nuối nhận lấy bát chè.

Chè của a tỷ nấu, lần đầu tiên có người nói không thích á.

Vương Ngọc Ly sao nỡ nhìn biểu cảm thất vọng của Mặc Ngôn chứ, gấp gáp sửa giọng:

"Nhưng ngươi nấu rất ngon, ta rất thích."

Vậy sao?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!