Chương 10: (Vô Đề)

Mặc Ngôn cùng Hướng Đông chạy vòng qua cửa lớn, tránh khỏi tai mắt của đám người hoàng đế, chạy về phòng của mình, nhanh nhanh chóng chóng thay y phục tú nữa ra, buộc lại tóc, mồ hôi như tắm chạy về phía phòng khách.

Ở bên kia, Mặc lão gia cho dù cả đời sắc sảo làm ăn, gặp không ít loại người, nhưng đứng trước thiên tử vẫn không nhịn được run sợ. Thời điểm Mặc Ngôn lao vào trong, Mặc lão gia vẫn đang ôm Mặc phu nhân run rẩy quỳ giữa phòng.

Mặc Ngôn trước bỏ qua Mặc lão gia cùng Mặc phu nhân, nhìn về phía ghế gia chủ. Ngồi trên ghế lớn là một nam nhân mặc một bộ y phục vàng óng, đầu đội long mão có rèm châu phủ nửa mặt, bởi vì y đang cúi đầu, Mặc Ngôn lại chỉ dám liếc mắt nhìn một cái nên nhất thời Mặc Ngôn chỉ nhìn thoáng qua được diện mạo của hoàng đế háo sắc.

Mặc Ngôn cắn cắn môi trong lòng, nhịn xuống mấy câu chửi thề, bước tới bên cạnh Mặc lão gia và Mặc phu nhân quỳ xuống.

"Thần tham kiến hoàng thượng."

Mập

Ừ! Hoàng đế háo sắc trầm giọng đáp.

"Nghe nói hoàng thượng muốn gặp thần, thứ lỗi cho thần, đúng lúc thần đang ở ngoài kinh thành khảo sát kế hoạch mới cho gia phụ, không thể kịp thời nghênh đón điện hạ."

Mặc Ngôn nghiến răng nghiến lợi, ở trong lòng soạn một bài sớ 5000 chữ tế tên hoàng đế trước mặt.

Vậy sao? Hoàng đế vẫn duy trì tư thế phát ra uy áp, trầm giọng.

"Thần... hoàng thượng giá lâm ngàn dặm chỉ để gặp thần, không biết là người muốn gì ở thận ạ?"

Cũng không có gì. Hoàng đế nhếch môi:

"Chỉ là nghe nói Mặc gia làm ăn phát đạt, tiểu thiếu gia Mặc gia tài giỏi hơn người cho nên tiện đường ghé qua xem."

Mặc Ngôn sợ tên hoàng thượng này đã phát hiện ra gì đó, đáy lòng điên cuồng run rẩy. Hắn yên lặng chờ đợi phản ứng tiếp theo của hoàng đế, trong đầu không ngừng vạch ra những khả năng có thể xảy ra.

Có điều Mặc Ngôn tự bổ não một hồi, vẫn không thấy hoàng đế bên kia có phản ứng gì.

Mặc Ngôn khó khăn nuốt nước bọt, ánh mắt thần bí hướng lên trên.

Được rồi! Hoàng đế háo sắc đột ngột đứng bật dậy hại Mặc Ngôn đang có ý định lộn xộn bị dọa cho đứng tim.

Hắn cho dù là lão đại của một tổ chức sát thủ thì vẫn biết sợ có được không hà? Ở bên ngoài hắn có thể không sợ trời không sợ đất nhưng sợ nhất là gia đình bị người khác làm hại đó!

Mặc Ngôn cho dù có không sợ đối diện với hoàng đế háo sắc thì cũng sợ hoàng đế háo sắc sẽ làm hại gia đình của hắn. Cho nên Mặc Ngôn không dám làm loạn.

Vương Ngọc Ly ở trên cao nhìn xuống một nhà ba người đang điên cuồng run rẩy, đáy lòng đã không nhịn được nữa, đáy mắt ẩn ẩn dịu dàng rời khỏi vị trí ghế gia chủ của Mặc gia.

"Hôm nay trẫm cải trang vi hành, đi ngang qua đây, nhân tiện muốn vào thăm nhà các ngươi mà thôi, đừng sợ, đứng lên cả đi."

Vương Ngọc Ly đứng thẳng lưng, hai tay vòng ra sau:

"Không còn sớm nữa, trẫm phải đi."

Vương Ngọc Ly vừa dứt lời, không đợi Mặc Ngôn có phản ứng, vị thái giám đứng bên cạnh đã lớn tiếng phát thông báo.

Bãi giá! Hồi cung!

Mặc Ngôn: ...

Đến cuối cùng vẫn không rõ tên hoàng đế này chạy tới đây làm gì!

Đợi khi Vương Ngọc Ly đi khuất, Mặc Ngôn cùng Mặc lão gia và Mặc phu nhân mới cúi gập người:

"Tái kiến hoàng thượng."

Vương Ngọc Ly đi rồi, đầu gối của Mặc phu nhân dường như dính trên mặt đất, Mặc Ngôn không nỡ nhìn, gắng gượng đỡ Mặc phu nhân dậy, dìu nàng ngồi lên ghế.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!