Chương 8: (Vô Đề)

Ngay cả một kẻ đầu óc đơn giản như ta cũng thấy cạn lời. Đừng nói là con gái ông có làm nổi không, cho dù thật sự g.i.ế. c được Tề Yển, chẳng lẽ nước Ân có thể địch lại nước Tề sao?

Nhưng cũng may mà có bức thư này, chứng minh ít nhất vụ ám sát trước đó không phải do nước Ân làm. Dù sao cùng một kế sách, chẳng ai dùng hai lần.

Ta thành thật nói mình không có gan ấy, mọi chuyện đều nghe theo sự sắp đặt của hắn.

Tề Yển không đáp, chỉ chậm rãi vuốt ve tờ mật thư trong tay. Một hồi lâu mới mở miệng: 

"Ân Nhiêu, nàng mong trẫm c.h.ế. t sao?"

Ta ngẩn người, rồi ngơ ngác lắc đầu.

Hắn cười: "Nhưng nếu trẫm diệt nước Ân, g.i.ế. c hết toàn gia tộc nhà nàng, nàng có mong trẫm c.h.ế. t không?"

Ta sững sờ mất một lúc, rồi thành thật đáp: "Thần thiếp… không biết."

"Từ khi thần thiếp vào cung đến giờ, bệ hạ luôn đối xử với thần thiếp rất tốt. Thần thiếp cũng từng nghe qua bệ hạ trị quốc có đức. Trong lòng thần thiếp, bệ hạ là một minh quân, đáng được thiên thu vạn đại, thọ cùng trời đất."

Hắn nghe như không nghe, chỉ chậm rãi tiến lại gần, nâng cằm ta lên, ánh mắt thâm trầm khó đoán: 

"Vậy còn tâm tư riêng của nàng thì sao? Có mong trẫm c.h.ế. t không?"

Giọng hắn rất nhẹ, nhưng ta lại không hiểu sao lại nhớ đến những đêm hắn ôm ta, hơi thở phả bên tai, trong miệng gọi tên ta đầy ám muội.

"Ân Nhiêu…"

Hai chữ ngắn ngủi, bị hắn gọi ra như mê hoặc lòng người.

Ta như bị hút vào đôi mắt sâu như đáy hồ kia, không kìm được mà đáp: "Không mong."

Vừa dứt lời, môi ta đã bị hắn chặn lấy, hôn đến khi ta không thở nổi mới chịu buông ra, khóe môi còn mang theo ý cười thỏa mãn: 

"Vậy trẫm sẽ sống cho thật tốt."

Giọng hắn nhẹ tênh, như gió thoảng mây trôi, vậy mà lại giống như vừa thề hứa một lời hệ trọng.

Trong lòng ta có chút nghi ngờ, cảm thấy hắn dễ dỗ quá mức, lặng lẽ đưa tay chạm vào bờ môi còn đang sưng lên, không kìm được hỏi ra điều nghi ngờ đã ấp ủ bấy lâu: "Vậy bệ hạ đối với Thục quý phi là thật lòng sao?"

Có hơi vượt phép, nhưng không biết vì sao, ta vẫn muốn biết.

Hắn đã ngồi xuống lại, kéo ta vào lòng, thản nhiên: "Diễn trò thôi."

"Nhưng dù gì nàng ấy cũng đã đỡ một đao vì bệ hạ."

Hắn bắt đầu xoa bóp sau gáy ta, giọng bình thản: 

"Thì sao? Nếu vì chắn một đao mà trẫm phải động lòng, vậy thì mười mấy tên thị vệ từng chắn đao cho trẫm trong cung, trẫm cũng phải động lòng hết à?"

Nói vậy cũng đúng thật.

Sau đó, Tề Yển không nhắc đến quốc sự nữa, chỉ lười biếng tựa vào người ta như đã rất lâu rồi chưa được nghỉ ngơi yên ổn, vẻ mỏi mệt hiện rõ.

Hắn chắc đang bày một bàn cờ lớn, mà ta thì giờ cũng xem như cùng chiến tuyến với hắn, ít nhất là sống c.h.ế. t tương liên. 

Ta không cầu giúp gì được cho hắn, chỉ mong bản thân đừng gây thêm rắc rối là tốt rồi.

Vì vậy ta cứ thế để hắn ôm suốt một buổi chiều, mãi đến lúc hắn sắp đi, lại gọi ta giữ lại, hỏi:

"Nàng khuê danh là gì?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!