Tề Yển đã sớm nhận ra có vấn đề, nhưng lại thuận nước đẩy thuyền, thuận thế bày mưu giả vờ như đang ân sủng Lương Tri Ý.
Về phần hắn làm vậy là vì lý do gì thì ta không hỏi, cũng không đoán, vì ta còn muốn sống.
Ta nghe xong, ngoan ngoãn hỏi:
"Vậy bệ hạ, còn ngủ không ạ?"
Thật sự khuya lắm rồi, ta buồn ngủ gần chết.
Tề Yển: Ngủ thôi…
Chỉ là trước khi ngủ, hắn còn nghiến răng lẩm bẩm bên tai ta.
Ta thực ra có thể ngủ ngay, nhưng nghĩ tới mình vừa biết một chuyện không nên biết, vì mạng sống quan trọng, ta chủ động hôn nhẹ lên má hắn để dỗ dành.
Hắn hình như sững người, cười khẽ một tiếng, ôm ta chặt hơn, lặp lại một câu: Ngủ đi.
Từ hôm đó, hắn càng tới sớm hơn, cũng càng không biết xấu hổ hơn.
Ta từ chỗ đỏ mặt, tim đập loạn xạ, chuyển thành bình tĩnh như không, thậm chí còn dám trêu chọc hắn:
"Bệ hạ, thật ra nghĩ kỹ lại, người như vậy mỗi ngày… cũng coi như là dâm dục quá độ rồi đấy."
Thế là đêm ấy, Tề Yển khiến ta cả ngày hôm sau phải ngủ bù, đến cả Giẻ Rách ta cũng chẳng buồn ra thăm.
Bên ngoài thì vẫn đang lan truyền tin Thục phi được thánh sủng, đệ đệ nàng lại lập công, huynh muội hoàng tộc nước Lương xem ra cũng khá có tiền đồ.
So ra, nước Giang từng đầu hàng từ sớm lại hay bị lôi ra so sánh với huynh muội họ Lương, khiến bọn họ càng bị chê là không có cốt khí.
Giang Ninh Dao nghe được mấy lời gió thoảng bên tai đó thì tức đến mức ăn không nổi bánh, ôm mèo mắng mỏ trước mặt ta:
"Đầu hàng thì sao chứ? Mấy người đó có ăn cơm nhà ta chắc? Dân nước Giang khi xưa sống khổ lắm! Cha ta với huynh trưởng ta vốn chẳng có tài cán gì, trị quốc còn không xong, đầu hàng chẳng phải là sáng suốt sao?!"
Ta thấy nàng sắp bứt hết cả lông trên người Mi Mi rồi, vội dỗ:
"Kệ họ nói đi, ngươi cũng biết mà, người rảnh thì mới lắm chuyện. Mấy lời đó chẳng ảnh hưởng gì đến ngươi cả."
Nàng vẫn bực bội mãi, mắng chửi thêm một hồi mới nguôi giận, rồi bỗng quay sang hỏi ta:
"Ân Nhiêu, vậy ngươi có từng nghĩ đến chuyện tương lai sau này nước Ân của các ngươi sẽ ra sao không?"
Ta ngừng một chút, qua loa đáp:
"Tùy duyên thôi, ta lo nghĩ thì có ích gì đâu?"
Từ trước đến giờ ta chưa từng hỏi Tề Yển về chuyện triều chính, càng không đi dò xem hắn có ý định thôn tính nước Ân hay không.
Mặc dù phụ hoàng ta có dặn ta tranh thủ lúc ngọt ngào bên gối mà khuyên nhủ vài câu, nhưng quan điểm của ta và Giang Ninh Dao rất giống nhau. Dân nước Ân dưới tay phụ hoàng ta đúng là khổ không kể xiết, đám huynh đệ của ta cũng phần lớn là ăn chơi vô dụng, tương lai nước Ân thật sự rất mịt mờ.
Dù vậy, ta cũng không ngốc đến mức chủ động xúi Tề Yển ra tay với nước mình.
Vẫn là câu cũ: bớt một chuyện thì tốt một chuyện.
Ta tự biết mình không có năng lực to lớn gì, nên chẳng định nhúng tay vào những chuyện phiền phức ấy.
Mỗi người một số mệnh.
Ta là kẻ nhát gan, thì chỉ biết sống cuộc đời của kẻ nhát gan.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!