Chương 6: (Vô Đề)

Giang Ninh Dao nhìn ta,

"Ê, vậy ngươi không có suy nghĩ gì à?"

Suy nghĩ gì?

Nàng huých ta một cái,

"Trước đây không phải ngươi được sủng nhất sao? Giờ bệ hạ đã bao lâu rồi không tìm tới nữa…"

Ta như lại thấy được hình ảnh của Tiểu Thúy, chỉ biết thở dài bất lực:

"Hậu cung chẳng phải vốn thế sao? Lo nhiều làm gì, chẳng bằng ăn ngon ngủ kỹ. Ngươi nói có đúng không, Giẻ Rách?"

Giẻ Rách: Meo... eo…

Ta gật đầu đầy hài lòng:

"Thấy chưa, nó cũng đồng ý với ta."

Giang Ninh Dao: …

Tối đến chuẩn bị đi ngủ, ta lại bất giác nghĩ tới Tề Yển, liền hỏi Tiểu Thúy:

"Hoàng thượng đã bao lâu không tới chỗ chúng ta rồi?"

"Cũng hơn một tháng rồi đấy ạ."

Tiểu Thúy giật mình,

"Nương nương sao lại hỏi thế? Không phải là sốt ruột rồi chứ?"

Ta vỗ nhẹ tay nàng ra, cười:

"Ngươi mới sốt ruột ấy. Dạo này càng ngày càng vô phép rồi đấy."

Nhưng cái gì càng sợ thì càng tới, nửa đêm ta hiếm khi tỉnh lại, chỉ thấy toàn thân nóng bừng, vừa chạm tay đã phát hiện có người đang ôm mình.

Hồn vía suýt bay lên trời, Ai?!

Trên đầu truyền đến một giọng nam quen thuộc, lạnh nhạt mà mang chút giễu cợt:

"Bị đánh thức rồi? Hiếm thấy thật đấy."

"Bệ hạ? Không phải đêm nay ngài ngủ lại Thính Vũ Hiên sao?" Ta thấy cửa sổ mở hé, thở phào nhẹ nhõm,

"Bệ hạ trèo cửa sổ vào à?"

Hắn lại chẳng thấy ngại,

"Ừ. Mà sao nàng tỉnh? Mơ thấy gì à?"

"Nóng quá nên tỉnh thôi," ta rất thật thà, nói rồi còn đẩy hắn một cái,

"Bệ hạ, ngài tới gần quá rồi."

Đổ mồ hôi rồi lại phải tắm, thật mệt người.

Tề Yển trái lại ôm chặt eo ta hơn, tiện tay còn nhéo một cái, hừ lạnh một tiếng:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!