Ta thì chẳng giận chút nào, còn ngồi xổm ngoài lồng xem đến vui vẻ ra mặt.
Tiểu Thúy giờ đã quá hiểu ta, liền hỏi:
"Nương nương, người tính nuôi mèo rồi à?"
"Ừ, ngươi nghĩ xem, Gù Gù c.h.ế. t dưới miệng nó, một mạng đổi một mạng, từ nay về sau nó phải sống để chuộc tội cho ta."
Tiểu Thúy ngẩn ra: Gù Gù là ai?
Là gà mái đấy. Ta l.i.ế. m môi, mặt không đỏ tim không loạn,
"Mới đặt tên đấy, gọi vậy cho trang trọng."
Tiểu Thúy: …
Tiếc rằng con mèo mướp này tính khí quá hoang dã, nhốt một ngày rồi mà vẫn chẳng thèm để ý đến người, cũng không ăn không uống, khiến ta bắt đầu lo lắng.
Ngay lúc ấy, Tiểu Thúy đi vào báo:
"Nương nương, Lương phi cầu kiến."
Chưa dứt lời, Lương phi đã vội vàng bước vào, vừa thấy cái lồng là nhào tới:
"Mi Mi, ngươi đúng là ở đây rồi!"
Vụ án đã sáng tỏ.
Ta và Tiểu Thúy liếc mắt nhìn nhau, ta còn đùa:
"Lương phi, nếu con mèo này là của ngươi, vậy ngươi nợ bản cung một mạng đấy. Gù Gù của bản cung c.h.ế. t vì nó rồi."
Lương phi ngẩn người: Gù Gù?
Ta nghiêm mặt đau xót,
"Gù Gù là đứa con mà bản cung yêu thương nhất."
Lương phi hoảng loạn,
"Thần thiếp chưa từng nghe nói hoàng hậu nương nương mang thai…"
Cuối cùng Tiểu Thúy không nhịn nổi nữa:
"Lương phi nương nương, Gù Gù là con gà mái mà nương nương nuôi, tình cảm cực kỳ sâu đậm."
Phải rồi, sâu đậm đến mức đêm qua ta còn đích thân hầm một nồi canh gà thơm ngào ngạt để tiễn đưa linh hồn của Gù Gù về trời.
Lương phi: ?
Tề Yển: Nàng ấy sao không ghen chứ?
Ân Nhiêu (hoàn toàn chẳng nghĩ đến nam nhân): Muốn nuôi mèo rồi.
6
Lương phi tên là Giang Ninh Dao, vốn là công chúa nước Giang.
Nước Giang vì đầu hàng đúng lúc nên không tổn thất bao nhiêu, cả nhà họ Giang vẫn sống an ổn ở Giang huyện. Còn chuyện nàng vào cung, thuần túy là vì phụ thân nàng muốn lấy lòng Tề Yển, bèn đưa nàng dâng lên.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!