Ta đoán hắn thấy phiền phức, dứt khoát phong ta làm hoàng hậu, khỏi phải để đám đại thần ngày ngày bàn xem ai xứng danh mẫu nghi thiên hạ.
Dù sao ta cũng từng độc sủng hậu cung, giờ làm hoàng hậu cũng là chuyện hợp tình hợp lý.
Chỉ là, nhìn hai tân nhân rực rỡ trước mắt, đầu ta hơi choáng.
Trời xanh chứng giám, ta chỉ muốn an ổn trồng rau nuôi gà, không hề muốn quản lý hậu cung đâu…
Nhưng Tề Yển lại đem mảnh vườn và chuồng gà ra đe dọa, thế nên ta đành nghiến răng nghiến lợi giả bộ làm một hoàng hậu đoan trang hiền đức.
Đến tối, ta đã mệt như tôm luộc, vừa bảo Tiểu Thúy bóp vai vừa than vãn:
"Sao phượng quan của hoàng hậu nước các ngươi nặng thế?"
Ta thấy phượng quan của hoàng hậu nước Ân nhà ta, nhẹ hơn nhiều.
Đúng là đại quốc có khác, đến đồ đội lên đầu cũng nặng đè vai.
Tiểu Thúy thì cười đến sắp rách miệng:
"Nương nương, đó là vì địa vị người nặng mà! Giờ thì có ai tranh sủng cũng chẳng thể lay động được địa vị người nữa rồi."
"Nô tỳ thấy ban ngày sắc mặt Lương phi không tốt, chắc không dễ đối phó. Còn Thục phi thì trông có vẻ hiền lành, nhưng nương nương người cũng phải cẩn thận, chó cắn người thường chẳng sủa đâu…"
Không biết tiểu nha đầu này còn nhỏ tuổi mà ham đấu đá cung đình ghê gớm, ta nghe mà đau đầu, liền ngắt lời nàng:
"Gà đêm nay ngươi đã cho ăn chưa?"
Tiểu Thúy:
"Vâng, nô tỳ đi ngay…"
Cuối cùng cũng yên tĩnh rồi.
Sắp đến giờ đi ngủ, Tề Yển đến, chẳng làm gì, chỉ ôm eo ta, định ngủ.
Trước khi ngủ, hắn cúi đầu ngửi cổ ta, bỗng mở miệng:
"Nàng đổi mùi hương à?"
Ta đã mơ màng sắp ngủ, mắt díp cả lại, uể oải nói:
"Không có, thần thiếp xưa nay không dùng hương, chắc là ban ngày gặp hai muội muội nên vướng mùi vào người thôi."
Mùi của ta cùng lắm cũng chỉ là mùi cải non mà thôi…
Ban ngày Thục phi có mùi hương nhàn nhạt dễ chịu, nghe nói là phương thuốc gia truyền.
Tề Yển lại tỏ vẻ không vui, kéo ta dậy: Đi tắm.
Thần thiếp tắm rồi. Ta ngáp một cái, cảm thấy hắn thật phiền.
Vậy thì đi gội đầu, hắn giọng nhàn nhạt, nhưng không thể trái lệnh,
"hoặc là, trẫm không ngại kéo nàng đi tắm cùng."
Cơn buồn ngủ tức thì biến mất, ta lồm cồm bò dậy, uể oải đi gội đầu, đầu còn ướt đẫm đã định leo lên giường ngủ, kết quả bị Tề Yển – người giám sát toàn quá trình – kéo lại: Lại đây.
Hồng Trần Vô Định
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!