Chương 2: (Vô Đề)

Việc gì người khác có thể làm, thì ta nhất định không tự mình động tay.

Con gà mái phía sau lập tức quang quác rượt theo mắng chửi.

Tiểu Thúy vốn lắm lời mà cũng bật cười, vừa trêu gà vừa mắng:

"Làm gì mà dữ vậy? Có hai quả trứng thôi mà, nhỏ mọn thế!"

Gà mái: Cục cục ta!

Ta ôm tang vật trong lòng, khoanh tay đứng một bên, Còn gì nữa.

Tiểu Thúy bị ta đẩy ra trước làm bia đỡ đạn, chạy lại bên ta tức giận hờn dỗi: Nương nương!

"Được rồi, ta biết ngươi muốn nói gì." Ta chậm rãi cười,

"Hôm nay ta đích thân xuống bếp, lát nữa đem đồ ăn dâng lên ngự thư phòng là được chứ gì?"

Hồng Trần Vô Định

Chẳng phải là tranh sủng sao, chẳng lẽ ta chưa từng thấy heo chạy?

Huống hồ ta còn thật sự từng thấy rồi.

Phụ hoàng ta có đến mấy chục vị phi tử, từ nhỏ ta đã nhìn quen đủ loại thủ đoạn tranh sủng, chẳng qua ta lười nên chẳng thèm dùng thôi.

Tề Yển vốn đặt ta như một bức bình phong trong cung, hắn bận việc triều chính, ta trồng rau nuôi gà, nước sông không phạm nước giếng, thế cũng yên ổn.

Nào ngờ bên ngoài lời đồn như sóng, thêu dệt rằng ta mê hoặc thánh thượng, được sủng ái nhất hậu cung, thật là hoang đường!

Nghe đâu có không ít đại thần dâng sớ, khuyên Tề Yển nên hậu tuyển phi tần, tuyệt đối không thể để một yêu nữ từ nước chư hầu làm loạn triều cương.

Sau đó lại nghe nói, gần đây nước Tề xảy ra không ít rối loạn, Tề Yển bận đến xoay như chong chóng, bước chân chẳng chạm đất, thật vất vả.

Mà ta thì ở trong cung của người ta, ăn cơm người ta, còn cày cấy trên đất người ta, đến lúc này cũng nên có chút biểu hiện.

Thế nên ta đích thân vào bếp, làm một bát trứng hấp đẹp mắt, thơm ngon, đầy đủ sắc hương vị.

Chẳng qua cải non chưa lớn kịp, không thì còn có thể làm thêm món trứng xào cải nữa.

Tiểu Thúy mặt mày khổ sở,

"Nương nương, vậy không được hay lắm đâu, ít nhất cũng nên làm ít điểm tâm chứ…"

"Nhưng ta không biết làm."

Ta thành thật đáp,

"Không thì ngươi chỉ ta cách dùng hai quả trứng làm bánh đi?"

Tiểu Thúy nhìn không nổi nữa, dứt khoát lấy hai đĩa bánh hoa đào nhét vào hộp thức ăn,

"Nương nương, lúc đó người cứ nói đây là người làm đi."

Ta gật đầu qua loa, Ừ ừ, được.

Đến lúc gặp Tề Yển, ta rất thành thật giới thiệu: 

"Trứng hấp là thần thiếp làm, còn bánh hoa đào là tiểu trù phòng làm."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!