Chương 12: (Vô Đề)

Vậy nên ta bị đưa đến tẩm điện của Tề Yển trong tình trạng như thế. Lúc tới nơi, hắn còn đang xử lý chính vụ trong ngự thư phòng, liền để ta ở lại trong tẩm điện đợi, y hệt như đêm đầu tiên ta mới đến.

Chỉ tiếc, người đã quen sống thoải mái, đội đầy châu ngọc, khoác lên mình thứ xiêm y kỳ quặc này khiến ta thấy vô cùng khó chịu. Nghĩ tới nghĩ lui, dù sao ta với hắn cũng đã lăn qua lăn lại đủ kiểu, thế là ta tự ý lột hết tâm ý của Tiểu Thúy ra, mặc một lớp đơn y, trèo lên giường chờ hắn.

Chờ mãi rồi ngủ quên mất.

Lúc tỉnh lại, đã thấy Tề Yển nằm bên cạnh, ngón tay khẽ vuốt hàng chân mày của ta. Thấy ta mở mắt, hắn liền cong môi cười: 

"Nàng định quyến rũ trẫm kiểu này sao?"

Ta vẫn còn mơ màng chưa tỉnh hẳn, từ lâu đã quên luôn chuyện quyến rũ. Lúc này, theo phản xạ, ta chỉ biết rúc vào người hắn, định ôm eo hắn như mọi lần.

Tay vừa chạm tới áo hắn, liền bị hắn đẩy ra.

Giọng hắn lạnh nhạt: 

"Trẫm đã nói tối nay không triệu người hầu hạ, hoàng hậu sao lại biết mà vẫn cố ý phạm phải?"

Ta chớp mắt vài cái, cuối cùng cũng tỉnh táo. Ta ngước nhìn hắn, làm bộ đáng thương:

"Không có mà bệ hạ, thần thiếp chỉ là ngủ một mình không quen."

Vậy sao? Hắn ngồi dậy, kéo giãn khoảng cách giữa hai người.

"Trẫm tới nơi đã thấy nàng ngủ ngon lành, chẳng giống người thao thức cả đêm chút nào."

Ta: ……

Chẳng phải tại hắn chôn đầu trong đống tấu chương tới nửa đêm mới mò về à.

Ta âm thầm lẩm bẩm trong bụng, mặt ngoài vẫn ngoan ngoãn, càng cúi thấp người, bày ra vẻ mềm mại, phóng ánh mắt đưa tình:

"Bệ hạ, Mặc Chi… đêm dài lắm mộng, không thể đến ôm Diểu Diểu một cái sao?"

Tề Yển lập tức sa sầm mặt, giọng nặng hẳn: 

"Đủ rồi, đừng nói nữa."

Ta ngoan ngoãn trở lại bình thường, nhún vai: 

"Thấy chưa? Thần thiếp quả thật không làm được. Không có năng lực đó mà."

Quyến rũ gì chứ, từ nhỏ tới lớn ta chưa từng làm chuyện đó. Lần đầu diễn thử, chính bản thân cũng thấy buồn nôn.

Hehe, ta chính là cố tình chọc Tề Yển buồn nôn.

Hắn bị ta chọc đến bật cười vì tức, tiện tay cầm lấy một bộ y phục ta vứt bên giường, nhướng mày nhìn ta:

"Diểu Diểu, nếu thật sự có thành ý, vậy thì mặc bộ này vào cho trẫm xem."

Cái vũ khí tuyệt mật mà Tiểu Thúy luôn mồm nhắc đến, hóa ra là một chiếc váy lụa mỏng tang, gần như trong suốt…

Ta ngẩn người hồi lâu, cuối cùng vẫn ngoan ngoãn cầm lấy, rồi ngay trước mặt Tề Yển, chậm rãi thay bộ váy kia.

Ánh mắt hắn mỗi lúc một trầm, cuối cùng dứt khoát kéo ta vào lòng, giọng khàn khàn bên tai: 

"Diểu Diểu, nếu trẫm phải xuống địa ngục, nàng xuống cùng ta được không?"

Ta:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!