Chương 10: (Vô Đề)

Ta đã nhanh chóng lăn vào trong chăn, nhưng thấy vậy vẫn cười ra tiếng. Quyết định lát nữa phải thưởng cho Giẻ Rách một khúc cá thật to.

Tề Yển mặt đen lại, xách Giẻ Rách xuống giường, rồi quay qua nắm lấy tay ta, nheo mắt lại: Diểu Diểu, lại đây.

Ta nuốt nước bọt:

"Bệ hạ, cổ chàng còn bị thương mà…"

Hắn cong môi cười,

"Chính là bảo nàng lại đây bôi thuốc cho trẫm, không thì nàng nghĩ là gì?"

Ta: ……

Mất bao công sức và nhan sắc để bôi thuốc xong cho hắn, Tề Yển mới lười nhác mở lời: 

"Thật ra ta chưa từng có ý định xử tội người nhà nàng, ít nhất là một vài người trong số đó."

Ta: ?

Nghĩa là hôm qua nói vậy chỉ để dọa ta thôi?

Tề Yển rõ ràng rất đắc ý với sự gian xảo của mình, nụ cười toát ra cái vẻ rất đáng bị đánh,

"Tam ca nàng chắc sẽ được vào cung gặp nàng trong vài ngày tới. Nàng chuẩn bị sẵn đi."

Hồng Trần Vô Định

Ta ngẩn người: Sao chàng biết…

Hắn đáp:

"Ta biết hết, Diểu Diểu." Rồi hôn nhẹ lên mắt ta,

"Nếu không phải vì trước kia huynh ấy từng chăm sóc nàng, ta cũng chẳng tha cho hắn đâu."

"Vậy còn phụ hoàng ta…"

Tề Yển liền cúi đầu chặn môi ta, hôn sâu một lúc rồi mới khẽ nói: 

"Những kẻ từng ngược đãi nàng, đều đã bị bắt lại cả rồi. Diểu Diểu, nàng không cần bận tâm đến họ nữa. Giờ nàng đã là vợ của ta, chỉ cần nhìn ta thôi là đủ."

Hôm ấy, ta mới thoáng thấy được chút điên cuồng ẩn sâu trong con người Tề Yển.

Chỉ là ta vẫn chưa nhận ra.

10

Sau trận chiến giữa Tề và Ân, Lương Chí Mẫn thắng trận khải hoàn, danh tiếng vang dội, ngay cả dân chúng cũng đua nhau khen ngợi huynh muội nhà họ Lương.

Tề Yển vì muốn nghênh đón tướng sĩ chiến thắng, đặc biệt mở tiệc, chỉ mang theo một mình Lương Tri Ý tham dự. Còn ta thân là hoàng hậu thì tất nhiên ở lại hậu cung chờ gặp Tam ca của mình.

Trong số huynh muội, ta thân với Tam ca nhất.

Mẫu phi của huynh ấy và mẫu thân ta vốn giao hảo sâu đậm, sau khi mẫu thân mất, huynh ấy luôn chăm sóc ta tận tình. Chỉ là trong cung hoàng tử đông đúc, tranh quyền đoạt vị khốc liệt, mà Tam ca lại hiền lành chất phác nên thường bị thiệt, những việc có thể làm được cũng rất hạn chế.

Nhưng thế cũng chẳng ảnh hưởng đến tình cảm giữa ta và huynh ấy.

Năm xưa quốc sư nói ta là hồng nhan họa quốc, chính Tam ca đã lên tiếng trước mặt phụ hoàng, khuyên không nên tin mấy lời bịa đặt đó.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!