Chương 1: (Vô Đề)

1

Ta tên là Ân Nhiêu, là công chúa vô dụng nổi danh của nước Ân, à không, theo lời phụ hoàng ta thì phải gọi là Đại Ân.

Kỳ thực nước Ân chỉ là một tiểu quốc bé xíu, dựa lưng vào nước Tề, hoàn toàn là chư hầu mà thôi.

Nhưng phụ hoàng nói, nước đã nhỏ rồi, danh hiệu càng phải vang dội, gọi là Đại Ân mới khí thế, như thể có thể sánh ngang cùng Đại Tề.

Buồn cười thay, người ta căn bản chẳng buồn để mắt tới.

Trái lại, phụ hoàng ngày ngày sầu lo, sợ một hôm nào đó nước Tề lớn mạnh nổi hứng, liền nuốt trọn nước ta.

Dù sao thì trước đó, đã có ba nước lớn hơn chúng ta bị nuốt sạch, trở thành một huyện của người ta rồi.

Nước Ân binh yếu tướng kém, đừng nói đánh người, giữ mình còn không xong.

Vậy nên phụ hoàng thông minh tuyệt đỉnh của ta vỗ đầu một cái, bảo thử dùng kế mỹ nhân trong ba mươi sáu kế, lập tức đem ta dâng lên long sàng của Tề Yển.

Rồi giao cho ta một nhiệm vụ: không mong làm hồng nhan họa quốc, chỉ cần khuyên được Tề Yển đừng nuốt nước Ân là được.

Trước khi đến, ta đã nghe nói vị hoàng đế nước Tề này trị quốc nghiêm minh, chính sự siêng năng, mở ra thịnh thế cho Đại Tề.

Chỉ là hắn tật xấu không ít, đặc biệt ưa g.i.ế. c mỹ nhân, ai được đưa vào đều c.h.ế. t yểu, hóa thành nắm tro tàn.

Thế nên không ít người đoán, hoàng đế có lẽ sẽ tuyệt hậu, tương lai nước Tề rồi sẽ đi về đâu?

Trên đường tới, ta vừa nghe những lời đồn đãi, vừa xóc nảy xe ngựa, mệt mỏi rã rời, mắt díp cả lại.

Ma ma đi theo nhắc ta một câu:

"Công chúa, sắp diện thánh rồi, xin hãy tỉnh táo một chút…"

Hồng Trần Vô Định

Ta gật đầu qua loa, nửa tỉnh nửa mê ngồi trên giường.

Cho đến khi một bàn tay lạnh buốt đặt lên mặt ta, nhẹ nhàng vuốt ve, ta mới thực sự tỉnh táo lại.

Ta đối diện đôi mắt đen sâu không thấy đáy kia, suýt chút nữa quên hành lễ, chỉ ngơ ngác chớp mắt, Bệ hạ.

Hơi buồn ngủ à? 

Người hắn mặc áo bào đen thêu kim long, khí chất thanh nhã lãnh đạm, quả thật như tiên trên trời, chẳng dính chút khói lửa nhân gian.

"Bây giờ thì không buồn ngủ nữa rồi."

Dù sao thì tay hắn thật sự rất lạnh.

Đầu ngón tay hắn chầm chậm lướt xuống, vòng ra sau, dừng lại nơi gáy ta.

Ta có cảm giác, hắn có thể bóp c.h.ế. t ta bất cứ lúc nào.

Nhưng nhìn sắc mặt hắn lại không giống đang muốn g.i.ế. t người.

Thế là ta cứ ngây ngốc nhìn hắn, mặc cho hắn vừa nhẹ vừa chậm xoa bóp gáy ta.

Thời gian lâu dần, đừng nói, cũng thấy dễ chịu thật.

Một lúc sau, hắn vẫn lạnh nhạt hỏi: Không sợ trẫm sao?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!