Hương long diên nồng nặc xộc thẳng vào mũi.
Là hoàng đế!
Hắn thở dốc từng hồi, hơi ấm hừng hực phả vào tai:
"Đừng sợ. Ngay khi gặp nhau trên đại điện hôm đó, trẫm đã biết ngươi không phải Trưởng công chúa thật. Ngươi y hệt dung mạo người dì ruột nàng — thứ mẫu của trẫm. Trẫm... từ lâu đã si mê nàng."
Ta sững người, đầu óc trống rỗng như bị sét đánh.
Những lời dối trá từ miệng hoàng đế, từng câu từng chữ ghép lại, hé lộ toàn bộ sự thật.
Hóa ra hồi trẻ, hoàng đế từng si mê thứ mẫu mình. Nhưng mỹ nhân bạc mệnh yểu tử, trở thành nỗi tiếc nuối sâu đậm trong lòng hắn.
Sau đó, muội muội bà nhập cung làm phi, dung mạo không giống chị gái, nhưng con bà — Phó Uyển Tâm, lại có gương mặt y hệt dì ruột.
Đến nay ta mới hiểu lý do hoàng đế từng sủng ái Phó Uyển Tâm rồi lại tàn nhẫn ruồng bỏ nàng giữa đại điện.
Không chỉ vì nàng làm mất thể diện hoàng gia.
Quan trọng hơn — dung mạo bị phá hủy, thanh danh cũng mất, hắn chẳng thể tiếp tục mượn nàng để ôm ấp ký ức tình cũ.
Thậm chí, hắn còn oán giận nàng vì điều đó.
Còn ta, không chỉ giống hệt người xưa, mà quan trọng hơn — ta không có quan hệ huyết thống với hắn.
Hắn không cần giả bộ luân thường đạo lý, không cần ràng buộc danh nghĩa huynh muội, chỉ dùng sự sủng ái che đậy dục vọng.
Ta, trong mắt hắn, chính là kẻ thay thế hoàn hảo nhất — một "bóng hình" đủ khỏa lấp ám ảnh điên cuồng hắn mang.
Ngay khi hắn cúi xuống, đầu lưỡi chuẩn bị chạm cổ, trong tay áo ta, ngân châm sẵn sàng chờ giáng đòn chí mạng.
Nhưng ngay lúc đó, thân thể hoàng đế bỗng mềm nhũn, ngã vật xuống đất.
Là Phó Húc.
Ngay khi phát hiện hoàng đế theo ta rời tiệc, hắn cảnh giác, kịp đuổi theo và ra đòn khiến hoàng đế bất tỉnh.
Hắn đỡ ta, giọng lo lắng:
"Muội không sao chứ?"
Làn da ta bỏng rát như lửa, hắn chỉ cần thoáng nhìn đã hiểu, mày nhíu lại, vội xoay người:
"Ta đi tìm thái y."
Ta siết lấy ống tay áo hắn, ánh mắt thoáng cười nhạt:
"Ngươi nghĩ... ta là ai? Tùy tiện tìm người cũng được sao?"
Thấy hắn định nói thêm, ta nghiến răng, mạnh tay đẩy hắn xuống giường. Tiếng lụa rách vang lên, trường bào rơi lả tả trên sàn.
Trăng chiếu qua song, bóng đêm mênh mông.
Phó Húc vội bò dậy, hai má ửng đỏ, cuống quýt mặc lại y phục, giọng thầm thì gần như không nghe thấy:
"Đây... đây là lần đầu của ta... Muội phải chịu trách nhiệm."
Tai hắn đỏ bừng, luống cuống bỏ ngọc bội vào lòng tay ta. Nhìn hoàng đế đang hôn mê, hắn nhẹ giọng:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!