Chương 7: Thiếu Gia Nhà Các Người Nhiều Nhất Còn Sống Được Ba Ngày

Nghe thấy tiếng la hét, Mặc Thiên đã mở mắt và đứng dậy khỏi tấm đệm.

Tiểu Hắc còn lớn tuổi hơn cả cô, nhưng rốt cuộc nó bao nhiêu tuổi, không ai biết được.

Từ khi sinh ra đến giờ, Mặc Thiên chưa từng thấy Tiểu Hắc cắn người bao giờ.

Nhưng sư phụ cô từng nói, Tiểu Hắc đã từng cắn một người mang mệnh Tam Sát—loại người này cả đời đau ốm triền miên, vận xui đeo bám, không sống qua 25 tuổi. Đây là một mệnh cách đại hung, không thể cứu được.

Tam Sát gồm: Kiếp Sát, Tai Sát, Tuế Sát.

Một khi Tam Sát đã ăn sâu bén rễ, cho dù có bản lĩnh cao cường thế nào cũng không thể giành người khỏi tay Diêm Vương.

Nhưng nhìn tướng mạo của người đàn ông này, cô không thấy chút sát khí nào.

Mặc Thiên sải nhanh hai bước, đến trước mặt Kiều Hạc, đưa tay đặt lên n.g.ự. c anh ta để thăm dò.

Nhưng tay cô chưa chạm vào quần áo thì đã bị Diệp Phi đập mạnh ra.

"Con nhóc này, có phải do Tam Thúc phái đến không?!"

"Tam Thúc là ai, tôi không quen." Mặc Thiên mặt không đổi sắc, giọng điệu vẫn thản nhiên, lạnh nhạt.

Nhưng Diệp Phi một chữ cũng không tin.

Ngoài Tam Thúc, anh ta không nghĩ ra ai khác có thể muốn lấy mạng thiếu gia!

Rất nhanh, trên lầu lao xuống sáu người.

Người mặc áo blouse trắng, người mặc áo dài kiểu cổ, thậm chí có người cả người cắm đầy lông gà…

Đông y, Tây y, ngay cả pháp sư cũng có đủ.

Thiếu gia đi đến đâu, một đoàn bác sĩ phải theo đến đó.

Mọi người lập tức khiêng Kiều Hạc đặt lên giường trong phòng Mặc Thiên.

Mấy vị bác sĩ thuộc các trường phái khác nhau cùng nhau hội chẩn, thế nhưng không khí lại vô cùng hòa hợp, sáu người còn trao đổi rất ăn ý.

Diệp Phi không xen vào được, chỉ có thể sai người trói Mặc Thiên vào ghế.

Còn con mèo đen vừa gây họa kia, giờ lại mất dạng.

Mặc Thiên không có bùa hộ thân, không đánh lại tên đại hán này, bèn bình tĩnh nói với Diệp Phi:

"Bọn họ không cứu được thiếu gia nhà anh đâu, chỉ có tôi cứu được. Mau thả tôi ra, nếu tôi không cứu, thiếu gia nhà anh nhiều nhất chỉ sống được ba ngày."

Câm miệng.

Vết sẹo dài trên mặt Diệp Phi khiến vẻ mặt anh ta trông càng dữ tợn hơn.

Anh ta siết chặt nắm đấm, nghiến răng nghiến lợi:

"Đừng làm loạn khi bác sĩ đang chữa trị! Đợi thiếu gia tỉnh lại, tôi sẽ xử lý cô sau!"

Mặc Thiên lại thản nhiên bổ thêm một nhát dao:

"Anh ta có tỉnh lại cũng chỉ sống được ba ngày."

Cô xưa nay chỉ nói sự thật, chẳng buồn quan tâm người khác có muốn nghe hay không.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!