Diệp Phi.
Một giọng nam nhẹ nhàng vang lên trong hành lang, kèm theo đó là tiếng bánh xe lăn chậm rãi.
Diệp Phi vừa nghe thấy giọng nói, lập tức hoàn hồn.
Tay anh ta vẫn đang cầm bài vị lơ lửng giữa không trung, vứt thì không dám, mà trả lại thì không muốn.
Chẳng mấy chốc, một người đàn ông ngồi trên xe lăn xuất hiện ở cửa phòng.
Làn da anh ta trắng nhợt, là kiểu trắng thiếu sức sống.
Anh ta mặc một bộ đồ linen dài tay màu be, dù gương mặt tái nhợt nhưng vẫn toát lên vẻ nhã nhặn, phong thái phi phàm, xa cách với trần thế.
Đôi tay thon dài và trắng nõn của anh ta đặt trên tay vịn xe lăn, ngón trỏ nhẹ nhàng chỉ về phía Diệp Phi hai lần.
Đặt xuống.
Diệp Phi nghe lệnh, miễn cưỡng đặt bài vị xuống bàn.
"Thiếu gia, con nhóc này coi nhà chúng ta như linh đường, còn dắt theo mèo vào đây nữa. Giờ con mèo đen đó không biết chạy đi đâu rồi. Anh phải cẩn thận đấy, thấy nó thì lập tức gọi người bắt ngay!"
Kiều Hạc bị dị ứng với mèo.
Nhưng thực ra cũng không hẳn là dị ứng.
Chỉ là mỗi lần nhìn thấy hoặc chạm vào mèo, anh ta đều bị sốt cao, bệnh viện không tìm ra nguyên nhân, cuối cùng chỉ có thể kết luận là dị ứng.
Mặc Thiên nghiêng đầu quan sát người đàn ông trên xe lăn, trong mắt hiện lên vẻ khó hiểu.
Người đàn ông này có vầng trán đầy đặn, xương chẩm cao, sống mũi dày dặn, vành tai ngay ngắn—tất cả đều là những đặc điểm của tướng đế vương.
Đây là số mệnh của người quyền cao chức trọng, phú quý cả đời, hưởng phúc đến già.
Nhưng cơ thể anh ta lại gầy yếu, gương mặt tái nhợt như tờ giấy, giữa hai hàng lông mày còn vương một tia xanh nhàn nhạt, mang theo hơi thở u ám, trông như sắp c.h.ế. t nhưng vẫn chưa chết.
Hai vận mệnh đối lập hoàn toàn, nước lửa không dung hòa, thế mà lại cùng tồn tại trên một người.
Đây là loại tướng mệnh mà cô chưa từng thấy qua.
Nhưng chuyện này chẳng liên quan gì đến cô cả.
Mặc Thiên nhìn một lúc rồi cũng không để tâm nữa.
Nhưng dù sao cô cũng có lòng tốt, quyết định nhắc nhở anh ta một tiếng để chuẩn bị tinh thần trước.
"Anh sắp c.h.ế. t rồi."
Kiều Hạc: ……
Ánh mắt anh ta lướt qua chuỗi vòng trầm hương trên cổ tay Mặc Thiên, khóe môi khẽ cong lên, nhẹ nhàng cười,
"Chuyện này ai nhìn cũng biết."
Mặc Thiên đảo mắt một vòng, bỗng nhớ tới viên đan dược kéo dài tuổi thọ mà sư phụ cô chưa dùng đến.
Người đàn ông này trông có vẻ là kẻ có tiền, chi bằng bán cho anh ta đi.
Mặc Thiên đứng dậy, đi đến trước mặt Kiều Hạc, tinh nghịch nháy mắt, Tôi có thể cứu anh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!