Chương 501: Mặc Mặc – “Các người là ai?”

Mặc Mặc chẳng thèm quay đầu lại, dứt khoát bước tiếp về phía trước.

Cố Bắc Thừa thấy vậy liền ôm Tiểu Kim Tử chạy theo, nhưng khi còn cách Mặc Mặc vài mét, hai vệ sĩ của cô đã nhanh chóng lao ra, chắn đường anh.

Cố Bắc Thừa chẳng buồn để tâm việc đây là trước cửa đồn cảnh sát, lập tức động thủ với hai người kia.

Công việc của anh vốn là

"liếm m.á. u trên lưỡi dao", khác hẳn với kiểu đánh điểm đến là dừng của vệ sĩ, chiêu nào ra cũng là để hạ gục đối phương.

Chưa đầy vài chiêu, hai vệ sĩ đã bị Cố Bắc Thừa – tay ôm con – dễ dàng quật ngã.

Lúc này, Mặc Mặc mới quay người lại, thản nhiên nhìn thẳng vào anh:

"Các người là ai? Tôi cần biết các người sao?"

Giọng cô nhẹ nhàng, dễ nghe, nhưng tiếng phổ thông không chuẩn, lẫn lộn giữa âm h và l, nghe có phần buồn cười.

Cố Bắc Thừa quá quen với giọng này.

Nếu đây không phải là Mặc Tiểu Nhụy, thì còn ai vào đây!

Nếu không phải Ngọc Trúc lừa anh rằng cô ngã xuống biển, bị thương đổi cả giọng, anh sao có thể tin?

Vịt Bay Lạc Bầy

Anh tức giận bước lên, nắm lấy tay Mặc Mặc:

"Mặc Tiểu Nhụy, mở to mắt ra mà nhìn! Em dám nói không quen biết tôi? Có tin tôi vác em về nhà, bắt em nhìn đến khi nhớ ra mới thôi không?"

"Anh… anh… Cố Bắc Thừa, buông tay!"

"Em dám nói không nhận ra tôi? Mặc Tiểu Nhụy, đến tôi mà em cũng không nhận ra, em có gan lắm đấy!"

Cố Bắc Thừa nhất quyết không buông. Tìm người bao lâu, giờ đã thấy, anh tuyệt đối không thể để mất cô thêm lần nữa!

Anh nhét Tiểu Kim Tử – đứa nhỏ còn đang nước mắt lưng tròng – vào lòng cô:

"Con trai em đấy, em cũng không nhận? Tôi còn tưởng em mất trí nhớ, nhưng em còn nhớ Cố Bắc Thừa cơ mà!"

Vừa chạm vào Mặc Mặc, Tiểu Kim Tử lập tức vươn tay béo múp ôm chặt cổ cô, hai chân quặp lên người, như con khỉ nhỏ bám lấy mẹ, sợ bị bỏ rơi thêm lần nữa.

Khuôn mặt tròn trĩnh của bé ép sát vai mẹ, cả người dán chặt lấy cô:

Mami, ôm con!

Mặc Mặc ban đầu định gỡ bé ra, nhưng vừa nghe giọng non nớt kia, như có tia sét đánh trúng tim, toàn thân cô tê rần.

Ôm lấy thân thể mềm mại, bụ bẫm ấy, cô không hiểu sao mắt bỗng cay xè.

Cố Bắc Thừa nhìn hai mẹ con, vành mắt cũng đỏ lên, anh vươn tay ra ôm chầm lấy cả hai:

"Vợ ơi, mấy năm qua em đã đi đâu vậy!"

Trong khoảnh khắc ấy, trái tim trống rỗng bấy lâu như được lấp đầy.

Mặc Mặc sững người mất một lúc mới phản ứng lại, lập tức nhét Tiểu Kim Tử lại cho Cố Bắc Thừa, rồi mạnh mẽ đẩy hai cha con ra:

"Cố Bắc Thừa, anh bị điên à! Tôi đã ly hôn với anh từ lâu rồi, lấy đâu ra con cái! Dắt con trai anh đi chỗ khác, tránh xa tôi ra, không tôi không khách sáo đâu!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!