Mặc Thiên vừa lên lầu.
Ánh mắt mọi người đều tập trung vào Cố Bắc Thừa.
Tô Như Lan dò xét nhìn anh:
"Có phải con giả khóc lừa Thiên Thiên không?"
Cố Bắc Thừa: ...
Cố Hoằng Thâm lạnh lùng nói thêm một câu:
"Cũng có thể là thuốc nhỏ mắt."
Cố Bắc Thừa: ...
Cố Bạch Dã đi vòng quanh anh:
"Đồng chí Cố Bắc Thừa, anh lắm mưu nhiều kế thật, ngay cả chuyện lấy nước mắt lừa em gái ruột cũng làm được, anh tin không, tôi báo cảnh sát bắt anh đấy."
Cố Bắc Thừa: ...
Anh có miệng mà không nói được.
Dù sao có một số chuyện, thật sự rất khó lựa chọn.
Ví dụ như lúc này.
Anh nên thành thật khai báo, anh đã nhìn thấy Mặc Mặc hủy hoại những thứ trước đây, suy sụp khóc lớn.
Hay là nhận lấy cái danh nước mắt cá sấu mà họ gán cho anh...
Sau khi Mặc Thiên lên lầu.
Chỉ nghe trên lầu vang lên tiếng
"loảng xoảng loảng xoảng", không biết cô đang làm gì.
Làm ầm ĩ gần nửa tiếng.
Mặc Thiên mới xuống lầu.
Lần này không đeo chiếc túi nhỏ màu xám kia nữa.
Đổi một chiếc mới toanh, nổi bật, đặc biệt dễ bị trộm nhòm ngó.
Túi đeo chéo màu hồng cánh sen bằng vải lanh, nửa dưới là một chuỗi sọc màu sắc ghép lại, nửa trên là một hình vẽ tay búp bê phong cách dân tộc.
Túi đẹp hay không thì không nói.
Nhưng thu hút sự chú ý thì có thật.
Đặt ở đâu cũng là tiêu điểm của đám đông.
Mặc Thiên bước chân nhẹ nhàng xuống lầu, hoàn toàn quên mất chuyện vì tình mà đau khổ, vì yêu mà ngất xỉu ngày hôm qua.
Người nhà họ Cố thấy cô như vậy, cũng không dám nhắc lại nữa.
Mặc Thiên chậm rãi đi đến giữa đám người.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!