Cố Bạch Dã và Cố Thiếu Đình nhanh chóng bị Tô Như Lan đuổi ra ngoài.
Xưa nay, thời gian họ có thể ở lại chỗ mẹ chưa bao giờ quá nửa tiếng.
Dù sao thì sức chịu đựng của Tô Như Lan đối với họ chỉ có giới hạn nhất định.
Sau khi hai người rời đi, trong biệt thự chỉ còn lại bốn người phụ nữ.
Tô Như Lan vốn định giữ hai cô con dâu lại trò chuyện đôi chút.
Đồng Anh Tư đã đi công tác gần ba tháng chưa gặp mặt, Vũ Tuyết cũng đã nửa tháng không thấy bóng dáng.
Làm mẹ chồng, bà rất nhớ con dâu.
Nhưng đúng lúc này, Mặc Thiên đột nhiên kéo tay bà, chăm chú nhìn thẳng vào mặt bà không chớp mắt.
Tô Như Lan bị nhìn đến phát hoảng:
"Mặc Thiên, con nhìn cái gì vậy?"
Mặc Thiên không trả lời.
Cô khép hai ngón tay trỏ và giữa lại, đặt lên n.g.ự. c Tô Như Lan.
May mà cô là con gái, chứ nếu là đàn ông, chắc chắn sẽ bị coi là kẻ háo sắc mà lôi ra ngoài.
Vũ Tuyết vỗ nhẹ lên tay Tô Như Lan, giơ màn hình điện thoại ra cho bà xem.
Trên đó viết một dòng chữ:
"Mẹ, Mặc Thiên rất giỏi xem tướng số, cô ấy lợi hại lắm, mẹ đừng sợ."
Tô Như Lan đọc xong, gật đầu, không hỏi thêm gì nữa, yên tâm chờ cô bé xem xét.
Một lúc sau, Mặc Thiên thu tay lại, thản nhiên thông báo:
"Trên người mẹ có sát khí."
Sát khí? Là gì vậy…
Tô Như Lan ngẩn người, nhớ lại lời Mặc Thiên nói trên xe khi nãy—Có người hại mẹ.
Lúc đó, bà còn tưởng cô bé uống nhiều quá nên nói nhảm.
Hóa ra, cô bé thật sự nghiêm túc…
Nghĩ đến đây, mắt Tô Như Lan lập tức đỏ hoe.
Đứa trẻ này bị bỏ rơi trên đạo quán, ăn khổ chịu cực suốt 20 năm không nói…
Đầu óc cũng bị nuôi hỏng mất rồi…
Lòng bà như bị quệt một lớp mù tạt, cay xè đến mức muốn khóc.
Trong khi đó, Mặc Thiên hoàn toàn không để tâm.
Cô cũng không giải thích sát khí là gì, chỉ lặng lẽ quan sát xung quanh.
Một lát sau, cô cất bước đi lên lầu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!