Vũ Tuyết lái xe đến một căn biệt thự nhỏ ở ngoại ô.
Trong sân biệt thự, hoa quế vàng cam nở rộ, tỏa hương thơm ngát, thanh tao dễ chịu.
Lúc này, Tô Như Lan đã đứng chờ sẵn trước cổng.
Nền xi măng dưới chân bà bị giẫm đến mức nhạt màu hơn những chỗ khác.
Vừa thấy xe của Đồng Anh Tư, bà lập tức chạy lại, mở cửa sau.
Mặc Thiên ôm con mèo trong lòng, vẫn chưa tỉnh hẳn, cái đầu gật gù lên xuống.
Tô Như Lan cứ thế nhìn chằm chằm vào khuôn mặt cô, không thể rời mắt.
Quá giống! Quá giống!
Giống bà. Giống cả đứa trẻ trong giấc mơ của bà!
Mặc Thiên đang ngủ mơ màng, bỗng cảm nhận được một luồng khí lạnh, làm cô giật mình tỉnh giấc.
Cô lim dim mở mắt, nhìn thấy người phụ nữ đứng bên ngoài, vô thức chớp chớp mắt đầy ngơ ngác.
Người phụ nữ này gầy gò, làn da trắng nhợt bất thường, trông còn ốm yếu hơn so với trong video.
Mặc Thiên theo phản xạ đưa tay chạm vào ấn đường của bà, chậm rãi nói:
"Có người muốn hại bà."
Nghe vậy, Tô Như Lan bật cười thành tiếng.
Bà cười rất dịu dàng, nắm lấy tay Mặc Thiên, nói:
"Uống say rồi à? Xuống xe đi, vào nhà nói chuyện."
Mặc Thiên ngoan ngoãn gật đầu, ôm mèo xuống xe, lững thững đi theo người mẹ không mấy quen thuộc này.
Tô Như Lan lại gọi hai cô con dâu cùng vào nhà.
Mọi người vừa định bước vào thì bỗng nhiên, một chiếc SUV lao vút tới, thắng gấp ngay trước biệt thự.
Hai anh chàng đẹp trai bước xuống xe.
Vừa thấy Tô Như Lan, họ lập tức hô lên thân thiết:
Mẹ!
Tô Như Lan vốn đang vui vẻ, nhưng vừa nhìn thấy hai cậu con trai, sắc mặt bà trầm xuống:
Hai đứa tới làm gì?
Anh em họ đứng hình, cạn lời nhìn mẹ ruột.
Vừa rồi nhìn thấy con dâu, rõ ràng đâu phải sắc mặt này!
Định nghĩa của
"trở mặt còn nhanh hơn lật sách", chắc chắn Tô Như Lan là hình mẫu kinh điển.
Anh em họ liếc nhau, Cố Bạch Dã chấp nhận thua cuộc, tự giác bước lên.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!