Chương 41: Ly hôn! Nhất định tôi phải ly hôn!

Cố Bạch Dã mặt đen như đáy nồi, cúp máy cái rụp.

Anh liếc nhìn cô nhóc ngồi ghế sau qua gương chiếu hậu.

Giờ đến ghế phụ lái cô cũng không thèm ngồi, cứ xem anh như tài xế không bằng.

Lúc này, tâm trạng Cố Bạch Dã cực kỳ cáu bẳn, nhìn cái gì cũng thấy chướng mắt.

Còn hai ngã rẽ nữa là đến Cục Dân chính, lúc chờ đèn đỏ, anh bực bội giáng một cú đ.ấ. m lên vô lăng, lạnh lùng nói vọng ra sau:

"Chuyện bức tranh còn chưa giải quyết, em rảnh lắm hay sao mà chỉ lo nghĩ đến chuyện ly hôn!"

Không ai đáp lời…

Vũ Tuyết thậm chí không buồn ậm ừ lấy một tiếng.

Thực ra, hai ngày bị giam ở đồn cảnh sát, cô lo sợ đến mất ăn mất ngủ, cuối cùng cũng thấm thía câu nói trong phim:

"Luôn có gian thần muốn hại Trẫm."

Ngay cả ăn uống cô cũng lo bị bỏ thuốc độc.

Hai ngày qua, ngoài nghĩ cách rời khỏi Thượng Kinh để trốn tạm, cô chẳng làm được gì khác.

Nhưng dù có thế nào, trước tiên vẫn phải ly hôn đã, tránh đêm dài lắm mộng.

Vất vả lắm mới chờ hết thời gian cân nhắc, nếu để Cố Bạch Dã biết cô mang thai, thì sau này đừng mong ly hôn nổi.

Nên ngay khi Cố Bạch Dã đến đón, việc đầu tiên cô làm chính là: đi ly hôn.

Đáng lẽ đây là chuyện đã định sẵn, nhưng hiển nhiên, nhắc đến chuyện này vào hôm nay khiến Cố Bạch Dã cực kỳ khó chịu.

Suốt dọc đường, hơi lạnh tỏa ra từ người anh còn mạnh hơn cả tủ đông.

Dù chỉ nhìn vào gáy anh thôi, Vũ Tuyết cũng cảm nhận được cơn thịnh nộ ấy.

Nhưng cô không có ý định dỗ dành anh.

Ly hôn, anh đáng bị như thế!

Mấy anh em nhà họ Cố, ai cũng đáng cả!

Mấy vị thiếu gia này, mỗi người có một kiểu tra nam, so sánh với nhau, lão Lục nhà cô còn đỡ nhất.

Nhưng cô không có sở thích chọn kẻ ít tệ nhất trong đám đàn ông tệ hại.

Cả hai im lặng suốt quãng đường còn lại, chẳng mấy chốc đã đến cửa Cục Dân chính.

Trời thu cao xanh, gió mát dịu nhẹ, Cục Dân chính vẫn buôn bán phát đạt như mọi ngày.

Sắp đến giờ tan làm rồi mà vẫn có người xếp hàng.

Mà xếp hàng… chỉ toàn người ly hôn.

Không biết hôm nay là ngày hoàng đạo gì mà lại thích hợp để tái sinh cuộc đời thế này.

Vũ Tuyết xuống xe, đi ra sau cùng xếp hàng.

Cố Bạch Dã liếc mắt nhìn, phía trước còn năm cặp nữa.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!