Chương 40: Mặc Thiên Xóa Sổ Hang Ổ Tội Phạm

Lần đầu tiên trong đời, Cố Thiếu Đình cảm thấy cạn lời đến vậy.

Bảo sao trong phim hay chiếu cảnh cảnh sát kịp thời xuất hiện dọn dẹp tàn cuộc ngay sau khi mọi chuyện kết thúc.

Chuyện này giờ lại đang diễn ra sống động ngay trước mắt anh.

Mặc Thiên thấy cảnh sát đến mới sực nhớ ra còn một ông anh đang bị giữ cố định.

Cô kẹp hai ngón tay, khẽ vung về phía Cố Thiếu Đình, thu lại bùa chú.

Cô hoàn toàn không suy nghĩ đến việc, ngay khoảnh khắc được giải trừ, anh ta sẽ có phản ứng gì.

Chỉ thấy Cố Thiếu Đình theo quán tính, ngã thẳng về phía trước.

May mà có cảnh sát kịp thời đỡ lấy, mới giúp vị giáo sư Cố tài giỏi giữ được thể diện, không thì chắc chắn đã tiếp đất bằng mặt.

Cố Thiếu Đình cuối cùng cũng khôi phục tự do.

Việc đầu tiên anh làm không phải là trách móc Mặc Thiên, mà là lập tức quay đầu lại nhìn về chiến trường.

Vừa nhìn xong, anh lập tức câm nín.

Anh sơ lược đếm qua—có bảy mươi lăm người đang nằm lăn trên đất.

Con nhóc này 1 chọi 75 mà không thua…

Là do đám nằm đất quá phế, hay là do con bé này quá tà môn?

Đám cảnh sát xông vào cũng đồng loạt sửng sốt.

Vừa nãy ở ngoài, bọn họ còn tưởng Giáo sư Cố một mình đấu với cả đám côn đồ.

Không ngờ, là bọn chúng tự đánh nhau?

Cố Thiếu Đình không chờ đám tội phạm kia lên tiếng, đã nhanh chóng phủi sạch trách nhiệm cho Mặc Thiên:

"Đám người này định cướp chuỗi hạt của con nhóc kia, kết quả lại nội chiến, tự đánh lẫn nhau."

Anh nhất định phải kiếm một cái cớ hợp lý cho Mặc Thiên, chứ nói con bé 1 đấu 75, ai mà tin cho nổi?

Đám người nằm rạp dưới đất nghe thấy thế, uất ức đến mức muốn khóc.

Lập tức gào ầm lên để phản bác, ai nấy đều hăng hái tố cáo tội ác của Mặc Thiên:

"Là con nhóc này dùng yêu thuật! Chính nó đánh bọn tôi thành thế này!"

"Nó xông vào nhà máy gây chuyện, còn đánh tụi tôi nữa! Cảnh sát, mau bảo vệ bọn tôi đi!"

"Các đồng chí cảnh sát, xin hãy đòi lại công bằng cho bọn tôi! Bọn tôi còn chưa đụng đến một sợi tóc của nó đâu!"

Mấy gã đàn ông vạm vỡ, đầy sẹo trên mặt, trông dữ dằn như xã hội đen chính hiệu, vậy mà giờ đây lại nước mắt lưng tròng, vừa khóc vừa sụt sịt.

Nhìn kiểu gì cũng thấy đáng thương.

Nhưng mà—

Ánh mắt cảnh sát quét qua Mặc Thiên, cô bé trông gầy gò như một cây nấm kim châm.

Rồi lại nhìn sang đám đàn ông to béo nằm la liệt dưới đất.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!