Chương 39: Tôi chỉ lấy tranh, không quản cảnh sát bắt người

Két—

Tiếng cười đột ngột tắt ngấm.

Lão đại quét ánh mắt âm u qua.

"Con nhóc, có vẻ mày muốn tao tiễn mày lên Tây Thiên rồi!"

Con nhóc này, hình như thật sự biết chút gì đó.

Từ khi hắn cải tà quy chính đến nay, không ai còn biết chuyện trước kia của hắn.

Dù hắn vẫn lách luật, nhưng tuyệt đối chưa đến mức bị xử bắn.

Người mà biết quá nhiều, thì chẳng bao giờ sống lâu được.

Lão đại nhếch mép cười, nụ cười lạnh lẽo đầy c.h.ế. t chóc.

Cố Thiếu Đình liếc nhìn đồng hồ, ba giờ năm mươi lăm.

Ít nhất phải mười phút nữa, người của anh mới đến kịp.

Khu công nghiệp này nằm ở nơi hẻo lánh, đợi đồng đội tìm ra đây…

Cố Thiếu Đình thật sự lo, đến khi bọn họ đến được thì t.h. i t.h. ể cũng lạnh rồi.

Anh quay đầu, ghét bỏ nhìn Mặc Thiên.

Nếu chỉ có một mình anh, có lẽ còn chạy thoát.

Vấn đề là anh còn phải kéo theo cái đứa vướng chân vướng tay phía sau, chậm như con rùa già.

Muốn dẫn cô chạy thoát, không có cửa đâu.

Cố Thiếu Đình nhíu mày, khóe mắt lặng lẽ đánh giá địa hình, cố tìm một đường sống…

Sắc mặt lão đại vốn đã đen, giờ còn xanh mét.

Trán hắn như bốc khói.

Nhưng Mặc Thiên vẫn không quên châm dầu vào lửa.

Cô nhìn chằm chằm vào mặt lão đại, rồi lại liếc sang đám đàn em phía sau hắn, bất đắc dĩ lắc đầu.

"Chẳng có đứa nào ra hồn. Nhất là ông, tội ác chồng chất, một viên đạn là còn rẻ cho ông rồi."

"Con nhãi thối, mày ngán sống rồi!"

Lão đại hoàn toàn nổi điên, không cho Mặc Thiên thêm cơ hội lên tiếng.

Hắn vung tay ra lệnh, như tướng quân chỉ huy quân đội xông trận, cả một bức tường người ập về phía Cố Thiếu Đình và Mặc Thiên.

Cố Thiếu Đình không còn thời gian suy nghĩ đường chạy tối ưu.

Đành tính bước nào hay bước đó.

Anh quay lại, túm lấy cổ tay Mặc Thiên, kéo cô chạy ra ngoài.

Vịt Bay Lạc Bầy

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!