Sóng gió ở nhà họ Trần sắp bùng nổ.
Ban đầu, anh em nhà họ Cố cũng chỉ dựa vào mối quan hệ mà được phép đến nhà họ Trần điều tra.
Những gia đình bình thường còn chẳng tùy tiện cho người ngoài, nhất là người không phải cảnh sát, vào nhà lục lọi. Huống hồ đây lại là nhà họ Trần – một gia tộc hào môn.
Trần Tổng đồng ý để họ đến, cũng là nể mặt nhà họ Cố và Vũ Tuyết.
Kết quả, Trần Tổng thì vẫn giữ được thể diện.
Còn anh em nhà họ Cố thì đúng thật là thành kẻ gây rắc rối cho ông ta rồi.
Hai anh em đưa mắt nhìn nhau.
Cố Bạch Dã ra hiệu bằng ánh mắt: Anh, lên đi.
Cố Thiếu Đình liếc cậu ta một cái đầy ghét bỏ.
Nhưng cuối cùng vẫn bước lên phía trước.
Anh gật đầu xin lỗi Trần Kiến Nghiệp:
"Trần Tổng, con nhóc này đến tìm Tam đệ của tôi khám bệnh. Đầu óc không được tốt lắm, mong ông bỏ qua, tôi sẽ lập tức đưa cô ấy đi."
Lời này của Cố Thiếu Đình vứt nồi quá chuẩn.
Tam thiếu nhà họ Cố là ai chứ!
Đó là viện trưởng Viện nghiên cứu khoa học não bộ, kiêm Giám đốc bệnh viện tâm thần lớn nhất Bắc Kinh.
Dù ông có là nhân vật cộm cán ở địa phương, thì cũng chẳng dám động vào bệnh nhân dưới tay bác sĩ Cố.
Những người đó… g.i.ế. c người phóng hỏa cũng chẳng phạm pháp đâu.
Nghe thấy con nhóc này là một kẻ thần kinh, Trần Kiến Nghiệp lập tức xẹp lửa.
Có ai lại đi so đo với một con ch. ó điên đâu chứ!
Ông ta bất lực thở dài, mặt mày đen kịt, phất tay bảo anh em nhà họ Cố mau chóng dẫn con bé này rời đi.
Cố Thiếu Đình vừa định túm lấy Mặc Thiên.
Cúi đầu xuống— người đâu mất rồi?!
Anh nhìn quanh một vòng.
Cuối cùng cũng thấy bóng dáng Mặc Thiên.
Không biết từ lúc nào, cô đã vòng ra sau lưng Trần Tuấn Lãng.
Cô nhón chân, rướn cổ lên, nhìn chằm chằm vào mặt hắn.
Trần Tuấn Lãng vội vàng né tránh, không muốn để cô nhìn.
Nhưng Mặc Thiên cứ lắc qua lắc lại, cuối cùng vẫn nhìn được.
Cô đắc ý vỗ tay một cái, tung tăng bước lại chỗ Trần Tổng:
"Ác giả ác báo, thằng con giả của ông, tối nay sẽ gặp họa đổ máu."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!