Kiều Hạc không ôm hy vọng gì nhiều.
Dòng suy nghĩ của Mặc Thiên khác người bình thường đến tám vạn dặm, cái gọi là giúp một chút của cô có khi chỉ là thắp ba nén nhang lên tổ sư gia, cầu nguyện cho anh tìm ra hung thủ.
Kiều Hạc có chút thất vọng.
Nhưng anh vẫn không nỡ phá hỏng bầu không khí.
Anh thuận miệng hỏi: Chút việc nhỏ gì?
Mặc Thiên tự hào lắc lư cái đầu.
Anh đoán xem?
Kiều Hạc: ……
Dỗ cháu trai ba tuổi nhà mình còn không phức tạp thế này.
Anh xoa xoa huyệt thái dương, nhưng vẫn phối hợp với cô.
"Ừm… cho tôi biết hướng đi của hung thủ?"
Sai.
Nhìn thấy Kiều Hạc đoán không đúng, Mặc Thiên vô cùng đắc ý.
Sau đó, cô mới công bố đáp án.
"Tôi cứu bố anh tỉnh lại, để ông ấy tự nói cho anh biết ai đã làm hại mình, chẳng phải là xong rồi sao?"
?!.
Kiều Hạc day day tai, nghi ngờ mình lại nghe nhầm.
"Cô nói là… cứu tỉnh bố tôi?" Anh xác nhận lại với Mặc Thiên.
Vịt Bay Lạc Bầy
Mặc Thiên nhìn Kiều Hạc bằng ánh mắt như nhìn Cố Bạch Dã – tên ngốc nào đó.
"Anh cũng không hiểu tiếng người à?"
Kiều Hạc: ……
Nhịn nào…
Cô ấy nói có thể cứu bố mình tỉnh lại sau ba năm hôn mê, dù có bị mắng thêm chút cũng phải nhịn…
Mặc Thiên không để ý đến sắc mặt anh, đầu óc cô xoay chuyển rất nhanh, bận tính toán.
Nên thu của anh bao nhiêu tiền đây?
Mặc dù hôm qua anh đã tặng cô nhiều đồ như thế.
Nhưng rõ ràng là chuyện nào ra chuyện nấy.
Tiền của hôm qua, không thể tính vào hôm nay.
Sau một hồi trầm tư, Mặc Thiên giơ một ngón tay lên với Jo Hạ:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!