Chương 3: Chồng Ép Tôi Phá Thai

Người phụ nữ nước mắt lưng tròng, quay người lao đến liều mạng đánh đ.ấ. m người đàn ông, như thể quyết tâm đồng quy vu tận với họ.

Nhưng sức đàn ông vốn mạnh hơn đàn bà rất nhiều.

Hắn ta bị cô chọc giận, tức tối rút cây gậy bên hông, vung lên, quật thẳng vào đầu cô.

Người phụ nữ sợ hãi nhắm chặt mắt.

Chuẩn bị đón nhận cái chết.

Nhưng vài giây trôi qua, cơn đau trong tưởng tượng không ập đến. Ngược lại, cô nghe thấy tiếng la hét hoảng loạn của hai người đàn ông:

"Á! Chuyện gì thế này? Cứu mạng!"

Người phụ nữ ngỡ ngàng mở mắt, nhìn thấy cảnh tượng trước mặt mà không dám tin. Cô dụi mắt, nhìn lại lần nữa—vẫn y nguyên như vậy.

Hai gã đàn ông cao to lực lưỡng lại đang quỳ rạp dưới đất, điên cuồng bới đất trong hố, đến mức không cần dùng cả công cụ.

Tên cầm đầu như bị điều khiển, không ngừng đào đất một cách máy móc, miệng còn không ngừng chửi rủa:

"Con nhãi c.h.ế. t tiệt, mau thả ông mày ra! Cẩn thận ông g.i.ế. c mày bây giờ!"

"Nói cho mày biết, đại ca bọn tao lợi hại lắm! Đến lúc đó, mày sẽ không có kết cục tốt đâu!"

Hắn ta không tin vào chuyện ma quái này, gào thét dữ dội, cố uy h.i.ế. p Mặc Thiên.

Nhưng Mặc Thiên thậm chí chẳng buồn liếc mắt nhìn, chỉ thảnh thơi vuốt ve con mèo trong lòng.

Hai gã đàn ông nghiến răng chống cự, nhưng cơ thể lại không nghe theo sự điều khiển của chính họ. Bốn bàn tay cào đất điên cuồng, không thể dừng lại. Chẳng mấy chốc, da thịt trên tay đã bị mài đến rướm máu.

Mười ngón tay liền với tim, cơn đau khiến chúng gào thét thảm thiết.

Nhìn thấy hai bàn tay sắp bị hủy hoại, bọn chúng cuối cùng cũng sợ hãi.

Vừa khóc vừa van xin Mặc Thiên:

"Đại tỷ, bọn em sai rồi! Xin người tha mạng! Sau này bọn em không dám nữa!"

"Đại tỷ, nếu không dừng lại, tay bọn em sẽ bị phế mất! Xin người tha cho bọn em, bọn em nguyện làm trâu làm ngựa để báo đáp!"

Hai gã đàn ông gào khóc thảm thiết, tiếng vang vọng trong rừng, khiến bầy chim hoảng loạn bay tứ tán, lá rụng xào xạc.

Mặc Thiên hài lòng nhìn hai tên đang khóc lóc.

Tấm bùa này vốn là cô nghiên cứu để sai khiến dã thú trên núi đào hố giúp mình chôn sư phụ.

Không ngờ khi dùng lên người, hiệu quả còn tốt hơn cả trên động vật.

Mặc Thiên liếc nhìn cái hố mà hai tên kia đào ra, nhàn nhạt nhắc nhở:

"Hai người đào chung một hố đi, không thì đến bao giờ mới đủ chỗ để chôn cả hai?"

Hai tên vừa nghe xong, sắc mặt tái mét.

"A? Đại tỷ, tha mạng!!! Giết người là phạm pháp đấy! Bọn em không dám nữa, xin người tha cho một con đường sống!"

Sự hung hãn lúc trước hoàn toàn biến mất, giờ đây chúng khóc còn thảm hơn cả trẻ con bị đói sữa. Nhưng dù có khóc lóc thế nào, tay chúng vẫn không dừng lại, thậm chí còn thật sự đào cùng một hố.

Người phụ nữ suýt mất mạng, lúc này tim vẫn còn đập thình thịch vì sợ. Cô ngỡ ngàng nhìn cảnh tượng trước mắt.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!