Chương 27: Tiểu Hắc cô cô, đừng sát sinh

Mặc Thiên bị Cố Hương Vi kéo vào phòng.

Phòng ngủ của Cố Hương Vi tràn ngập hương thơm, xa hoa lộng lẫy, còn đẹp hơn cả những phòng công chúa trong phim truyền hình.

Mặc Thiên ôm Tiểu Hắc, chậm rãi quan sát xung quanh.

Cố Hương Vi nhìn bộ dạng của cô, không giấu nổi vẻ chán ghét, hừ lạnh một tiếng rồi trực tiếp chất vấn:

"Rốt cuộc cô là ai? Ai sai cô đến? Sao cô biết tôi mang thai?"

Cô ta không hề khách sáo, một loạt câu hỏi b.ắ. n ra liên tiếp.

Mặc Thiên thu lại ánh mắt, bình thản nhìn Cố Hương Vi, giọng điệu dửng dưng:

"Lẽ nào không phải tôi nên hỏi cô là ai? Sao cô lại ở đây?"

Giọng cô nhẹ nhàng, không chút cảm xúc, nhưng Cố Hương Vi lại nghe hiểu hàm ý bên trong.

Vịt Bay Lạc Bầy

Cô ta—mới là kẻ không nên xuất hiện ở đây!

Cố Hương Vi càng chắc chắn hơn.

Là cô ấy! Nhất định là cô ấy!

Chính là người con gái thứ bảy thật sự của nhà họ Cố—vị tiểu thư đáng lẽ phải được cả nhà cưng chiều hết mực!

Thực ra, Cố Hương Vi đã sớm biết mình không phải con ruột của nhà họ Cố.

Năm tám tuổi, từng có người bàn tán rằng cô ta ngày càng không giống người nhà họ Cố. Tin đồn này còn gây náo động cả thủ đô, ai nấy đều xôn xao rằng nhà họ Cố không sinh được con gái nên mới nhận nuôi một đứa bé.

Chuyện này thậm chí còn trở thành đề tài trà dư tửu hậu của dân chúng.

Gia tộc quyền thế như nhà họ Cố tất nhiên không thể để công chúa bảo bối của họ chịu oan ức.

Một cuộc giám định ADN đơn giản là có thể dập tắt miệng lưỡi thiên hạ.

Thế là, người nhà họ Cố dẫn Cố Hương Vi đi kiểm tra ADN.

Lúc đó, cô ta không hiểu gì cả, được dì Trương đi cùng.

Trong phòng lấy mẫu, người lớn bận trao đổi với bác sĩ.

Dì Trương đứng bên cạnh Cố Hương Vi, lén lút lấy ra một ống nghiệm chứa mẫu máu, tranh thủ lúc không ai để ý đưa cho một bác sĩ.

Vị bác sĩ đó lập tức cầm nó vào phòng lấy mẫu.

Cố Hương Vi rất thông minh.

Cô ta không nói gì, giả vờ như không thấy.

Ba ngày sau, kết quả giám định được công bố, từ đó không còn ai nghi ngờ thân phận của cô ta nữa.

Nhưng những lời đàm tiếu vẫn không dừng lại.

Chỉ có điều, chủ đề bàn tán từ con nuôi chuyển sang chuyện khác—bàn luận rằng cha mẹ nhà họ Cố không biết sinh con. Con trai thì đẹp trai, còn con gái thì xấu đến mức khó tin.

Theo thời gian, khi Cố Hương Vi lớn lên, chuyện này dần ăn sâu vào trong lòng cô ta.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!