Sắp đến giờ ăn tối, Cố Thiếu Đình không nhắc lại chuyện chơi cờ nữa.
Anh gọi Cố Bạch Dã vào thư phòng nói chuyện, sau đó lên lầu trước.
Cố Bạch Dã không vội đi ngay mà ngồi xổm bên cạnh Mặc Thiên, hạ giọng trách móc:
"Nói trước là không được nhắc đến lão Thất, thế mà cô lại ba hoa! Lần này trừ một thỏi vàng, nếu tái phạm sẽ nhân đôi."
Nghe thế, tay Mặc Thiên đang nghịch quân cờ bỗng khựng lại trong hộp cờ.
Cô quay đầu, nhìn chằm chằm vào Cố Bạch Dã, ánh mắt đầy nguy hiểm.
"Còn nhìn cái gì mà nhìn?" Cố Bạch Dã trừng mắt lại,
"Có ai đi làm thuê kiếm tiền mà hống hách như cô không hả?"
Anh còn cố gắng bày ra dáng vẻ tổng tài nghiêm nghị.
Nhưng chưa nói dứt câu, anh đã thấy Mặc Thiên đưa tay sờ vào túi đeo bên hông.
Động tác này, Cố Bạch Dã quá quen!
Anh lập tức lùi về sau một bước, kéo giãn khoảng cách với cô:
"Nói trước là không được dùng bùa đâu đấy!"
Mặc Thiên lười để ý đến anh, vẫn tiếp tục lục túi.
Cuối cùng, cô cũng lấy ra thứ mình tìm.
Lườm Cố Bạch Dã một cái, cô mới rút từ túi ra một cuốn sổ nhỏ.
Bìa sổ được làm từ vải xám, bên trong kẹp đầy giấy vàng vẽ bùa, dùng chỉ thô khâu lại một cách đơn sơ.
Mặc Thiên lật ngay đến trang mình cần, lấy bút ra, bắt đầu viết.
Cố Bạch Dã giả vờ không quan tâm, liếc mắt nhìn một cái.
Vừa nhìn đã trợn trừng mắt.
Chỉ thấy trên sổ ghi dòng chữ nguệch ngoạc: Lão Lục, XXXXXXX
Ngay sau đó, Mặc Thiên cầm bút, vẽ thêm một dấu X vào cuối dòng.
Vẽ xong, cô vẫn chưa hài lòng.
Tiếp đó, trên đầu chữ Lão Lục, cô vẽ thêm một con rùa to đùng!
…
Cố Bạch Dã ôm bụng tức lên lầu.
Con nhóc này đúng là không thể nói nhiều với nó được.
Nói lý với kẻ ngốc, nó sẽ kéo tuột IQ của anh xuống ngang hàng, rồi dùng logic của nó để đánh bại anh!
Cố Bạch Dã quyết định từ giờ trở đi, coi cô như không khí.
Mà lúc này, không khí dưới lầu lại quá nhàn rỗi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!