Cố Bạch Dã ngủ trên sofa cả đêm, không quấy rầy Vũ Tuyết.
Nhưng ánh mắt anh ta vẫn không rời khỏi cánh cửa.
Mãi đến sáng sớm, anh mới lơ mơ chợp mắt một lát.
Buổi sáng, đúng giờ hẹn, bốn cảnh sát đến nhà họ Kiều tập trung, chuẩn bị cùng quay về Thượng Kinh.
Nhưng lúc này, sân nhà họ Kiều đã chật ních người.
Thì ra, nghe tin Kiều Hạ sắp về Thượng Kinh, từ sáng sớm các cán bộ thôn Đại Đạo đã kéo nhau đến, từ trưởng thôn, bí thư chi bộ, ủy viên đến tổ trưởng, ai cũng có mặt đông đủ.
Kiều Hạ là thần tài của thôn Đại Đạo.
Hơn hai năm trước, anh ta xây căn biệt thự lớn này ở thôn Đại Đạo, sau đó cứ cách vài tháng lại về ở vài hôm.
Ban đầu, cán bộ thôn chỉ thử đến xin tài trợ, không ngờ vị này ra tay cực kỳ hào phóng, quyên một lần tận một tỷ tệ.
Người dân cả thôn đều muốn cung phụng anh ta như thần tài.
Đáng tiếc, dù Kiều Hạ quyên góp không ít, nhưng số tiền đó cứ như bị đổ xuống sông xuống biển.
Thôn Đại Đạo như bị vận rủi bám theo, tiền bỏ ra làm đường, làm hết năm này đến năm khác, hết sạt lở lại động đất, hoặc đội thi công bỏ trốn, tóm lại một con đường bê tông mà xây suốt mười năm vẫn chưa xong.
Lần này, cán bộ thôn lại đến mong xin thêm phúc lợi cho dân làng.
Trưởng thôn nghẹn ngào kể khổ về tình hình khó khăn của thôn Đại Đạo.
Nhưng lần này, Kiều Hạ không có ý định quyên góp nữa. Lần trước, một tỷ tệ còn chưa đầy một năm đã mất sạch.
Anh ta có tiền, nhưng không ngu.
Diệp Phi bước lên chặn cán bộ thôn lại, còn Kiều Hạ thì trực tiếp lên xe.
Cán bộ thôn biết rõ anh ta đã cho rất nhiều, là họ không biết sử dụng.
Nhưng họ cũng oan ức lắm, số tiền đó họ đâu có đụng đến một xu, từng đồng đều dùng để xây dựng thôn, mong muốn người dân có cuộc sống tốt hơn!
Nhưng trời không chiều lòng người, tai họa liên tiếp giáng xuống, khắp nơi đều xui xẻo!
Cán bộ thôn không chịu đi, mà Kiều Hạ cũng không có ý định nhượng bộ.
Hai bên giằng co.
Lúc này, Mặc Thiên – người đã lên xe từ trước – lại ôm Tiểu Hắc bước xuống, thong thả đi về phía họ.
Cán bộ thôn vừa thấy bóng dáng cô liền hoảng hốt bịt chặt tai lại.
Mặc Thiên chẳng buồn để ý, cô chậm rãi nói với đám đông:
"Dù có thêm bao nhiêu tiền cũng vô ích."
Giọng cô tuy nhẹ nhàng nhưng vẫn lọt vào tai các cán bộ thôn, dù họ có bịt tai chặt đến đâu.
Bịt nãy giờ, cuối cùng cũng thành công cốc.
Các cán bộ thôn nhìn nhau, trong mắt ai nấy đều tràn ngập nghi hoặc, rồi mới buông tay xuống.
Lão trưởng thôn đã năm mươi tuổi mà tóc đã bạc trắng, mặt đầy nếp nhăn, nhìn già không khác gì bảy mươi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!