Cố Bạch Dã đứng dậy, hất cằm về phía Mặc Thiên:
Đi theo tôi.
Nói xong, anh nhanh chóng đi đến góc cầu thang.
Mặc Thiên nghe vậy nhưng chẳng hề vội, vẫn ôm chặt cục vàng trong lòng, tốc độ như rùa bò mà đi theo.
Cố Bạch Dã thấy cô ta chậm rì rì, cơn giận trong người lập tức bùng nổ.
Anh lao đến như một mũi tên, túm lấy tay áo Mặc Thiên, kéo thẳng cô ta đến trước mặt.
Không vòng vo, Cố Bạch Dã vào thẳng vấn đề:
"Nói đi, làm thế nào để tìm được Vũ Tuyết?"
Vịt Bay Lạc Bầy
Mặc Thiên đứng trước mặt anh, thấp hơn hẳn một cái đầu, dáng người nhỏ bé, trông cứ như một đứa trẻ con.
Cố Bạch Dã đã lo đến mức hồn vía bay mất ba phần.
Thế mà con nhóc này vẫn thản nhiên như không:
"Tôi đã nói rồi, cô ấy không sao thì sẽ không sao cả."
Nghe cái kiểu nói nhảm thần thần quỷ quỷ này của cô ta, Cố Bạch Dã suýt vung tay tát luôn một phát.
Nếu không phải vì thấy cô ta đáng thương, anh đã chẳng để yên cho cô ta lộng hành đến vậy!
Anh cố nén giận, kiên nhẫn giải thích:
"Bây giờ cảnh sát đang tìm Vũ Tuyết. Nếu không tìm thấy cô ấy, họ sẽ coi cô ấy là nghi phạm trốn tội. Đến lúc đó, chính cô sẽ hại c.h.ế. t cô ấy!"
Mặc Thiên vẫn giữ nguyên vẻ mặt thờ ơ:
"Vậy cứ để cảnh sát tìm đi."
…
Cố Bạch Dã nghiến răng kèn kẹt.
Thà đánh nhau với hổ còn hơn nói thêm một câu với con nhóc này!
Mọi sự kiên nhẫn của anh ta đều bị cô ta vắt kiệt.
Anh dứt khoát đổi cách tiếp cận:
"Tìm được Vũ Tuyết, tôi cho cô ba triệu."
Giải quyết vấn đề bằng tiền—đây là truyền thống tốt đẹp của nhà họ Cố.
Nhưng đáng tiếc…
Mặc Thiên không có hứng thú.
Tôi chỉ thích vàng.
Cô ta áp cục vàng vào mặt, cọ cọ đầy vẻ yêu thích.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!