Diệp Phi vừa bước lên cầu thang, đột nhiên trượt chân, loạng choạng hai bước liền.
May mà anh nhanh chóng bám được vào tay vịn cầu thang, giữ vững cơ thể, không thì cái món đồ trang trí trong tay đã rơi vỡ tan tành rồi.
Anh thở phào nhẹ nhõm.
May thật! Nếu mà làm rơi, chẳng phải để con nhóc dưới lầu kia đắc ý sao?
Anh tiếp tục bước lên, lần này cẩn thận hơn nhiều.
Nhưng có câu:
"Lời không thể nói bừa, chuyện tâm linh không thể không tin."
Vừa bước thêm hai bậc, chùm đèn treo trên cầu thang đột nhiên rầm một tiếng, rơi thẳng xuống!
Diệp Phi phản ứng cực nhanh, lập tức lách người né tránh, thoát khỏi nguy hiểm.
Nhưng món đồ trang trí bằng ngọc phỉ thúy trong tay anh thì không may mắn như vậy, bị đèn chùm đè bẹp ngay trên cầu thang.
Vỡ vụn thành từng mảnh nhỏ…
Nhìn qua một lượt, gần như đã nát thành bột, đến cả một mảnh to bằng móng tay cũng chẳng còn.
Miệng Diệp Phi há hốc, không thể tin nổi nhìn chằm chằm vào đống ngọc vỡ dưới đất.
Điều kinh khủng hơn nữa là mặt dây chuyền Quan Âm trên cổ anh cũng bị vỡ theo!
Món đồ trang trí thì anh không tiếc lắm. Nhưng mặt dây chuyền này… giá trị của nó không hề nhỏ!
Đây là một viên ngọc phỉ thúy hoàng đế thượng hạng mà thiếu gia đã dày công săn tìm, còn thuê bậc thầy điêu khắc tốt nhất chạm trổ thành tượng Quan Âm.
Đã từng có người ra giá hơn chục triệu muốn mua lại, nhưng thiếu gia cũng không bán, mà tặng thẳng cho anh.
Bây giờ vỡ mất rồi…
Đây không còn là mất tiền nữa… mà là phá sản luôn rồi!!!
Diệp Phi đờ đẫn nhìn xuống đất, muốn khóc mà không có nước mắt.
Lúc này, Mặc Thiên vừa ra sân tìm Tiểu Hắc, hoàn toàn không chứng kiến cảnh tượng vừa rồi.
Nhưng lời châm chọc của cô, dù muộn nhưng chắc chắn sẽ đến.
Cô ôm mèo quay về biệt thự, vừa thấy tình cảnh thảm hại của Diệp Phi, lập tức phấn khích nhảy lên cầu thang.
Vừa hóng hớt vừa xem kịch, một giây cũng không chậm trễ!
Cô liếc nhìn đống ngọc phỉ thúy tan tành, thở dài một hơi đầy… giả tạo:
"Đấy, thấy chưa, phá tài rồi nhé."
Tay trái cô ôm chặt số vàng của mình, tay phải bế Tiểu Hắc béo tròn, vất vả chắp tay làm động tác chào kiểu võ sĩ:
"Thiện tai thiện tai, phá tài tiêu tai, ít nhất anh vẫn còn sống."
Nói xong, cô vui vẻ lắc lắc cái đầu nhỏ, lách qua đống đổ nát dưới đất rồi tung tăng chạy xuống lầu.
Diệp Phi: ……
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!