Năm người đồng loạt quay lại, nhìn về phía sau.
Trong sảnh không còn ai khác, chỉ còn lại Mặc Thiên.
Cô cầm một chiếc lược, ngồi xổm dưới đất chải lông cho con mèo mập đen bóng, đầu cũng chẳng thèm ngẩng lên:
"Vả lại, bức tranh cũng không phải do cô ấy trộm."
Cảnh sát trưởng Trần nghe vậy, cảm thấy cô bé này dường như biết chút gì đó.
Ông ta thử thăm dò, mỉm cười bước đến gần, thái độ vô cùng hòa nhã:
"Cô bé, sao cháu biết?"
Mặc Thiên ngước lên nhìn ông, nghiêm túc đáp: Cháu nhìn ra thôi.
Nhìn ra?
Đúng vậy. Mặc Thiên chỉ vào mắt mình một cách hiển nhiên.
"Nhìn một cái là biết."
Cảnh sát trưởng Trần: ……
Hóa ra là một đứa ngốc…
Cố Bạch Dã nghe cuộc đối thoại chẳng ăn nhập gì giữa hai người, bật cười khẽ.
Cô nhóc này tư duy có vấn đề, không có bản lĩnh gì khác, nhưng khả năng chọc người tức c.h.ế. t thì đúng là cao thủ.
Tuy rằng cô nói Vũ Tuyết không trộm tranh, điều đó là chắc chắn, nhưng cô lại bảo anh không thể tìm ra người đó—đúng là nực cười.
Trên đời này, chưa từng có ai mà nhà họ Cố không tìm được.
Cố Bạch Dã cười khẩy, quay người bước ra cửa.
Anh không tin là không tìm ra một người đang sống sờ sờ!
…
Sáng hôm sau.
Mọi người ăn sáng tại nhà hàng tầng một.
Những người khác chỉ ăn vài miếng, chỉ có Mặc Thiên và con mèo mập đen của cô thì như thể đói mấy ngày liền, quét sạch cả bàn.
Không ai hiểu nổi một cô bé gầy gò thế kia sao lại có sức ăn khủng khiếp như vậy.
Còn con mèo đen bên cạnh cô thì lười đến mức kỳ lạ, ăn cũng phải nằm sấp xuống, thậm chí không thèm nhấc đầu lên.
Ai nấy đều nghĩ thầm, nếu hai đại gia ăn uống này lên mạng làm mukbang, chắc chắn sẽ nổi đình nổi đám.
Hai người một mèo ăn rất vui vẻ, còn những người khác thì chẳng động đũa, chỉ ngồi nhìn họ ăn.
Mãi đến khi có tiếng động trên lầu, mọi người mới dời mắt, nhìn về phía cầu thang.
Chỉ thấy Kiều Hạc xuất hiện trên bậc thang, từng bước chậm rãi đi xuống.
Lần này, anh tự mình bước xuống cầu thang.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!