Chương 45: Bọn Cướp (1)

Ngủ một giấc tỉnh dậy, bên cạnh trống không. Nâng trâm cài tóc búi lại mái tóc dài, đẩy cửa tre bước ra, chỉ thấy bên ngoài một màu mờ mịt.

Hắn ngồi trên sườn đồi không xa căn nhà tre, mặt hướng về phía Nam đang chăm chú nhìn thứ gì đó.

Đến gần hơn mới phát hiện, thứ khiến hắn chăm chú nhìn chính là đám quân sĩ đang tập luyện buổi sáng trên bãi sông.

Nàng không đi đến bên cạnh hắn, bởi vì hắn quá tập trung, lúc này không cần có phụ nữ đứng cạnh.

Men theo con đường nhỏ phủ trắng sương, Bạch Khanh lặng lẽ chậm rãi bước về phía mình muốn đi.

Cuộc đời người phụ nữ quả thực xoay quanh người đàn ông mà sống nhưng – cuối cùng vẫn phải tự mình từng bước đi ra, không ai có thể thay thế ai được.

Bữa sáng là Lôi Thác mang từ trại lính về, cháo trắng nấu đặc, bánh màn thầu nóng hổi và hai đĩa rau dưa trông không mấy tinh xảo. Hắn đương nhiên chịu được loại cơm rau đạm bạc này, dù sao cũng từng dẫn binh, đánh trận nhưng hắn chưa từng để người phụ nữ của mình ăn những thứ này bao giờ nên trước khi ăn, hắn liếc nhìn Bạch Khanh.

Bạch Khanh thì không để ý đến ánh mắt thăm dò của hắn, chỉ đặt nửa cái màn thầu bẻ ra trở lại hộp thức ăn – bánh màn thầu trong quân doanh quá lớn, nàng chỉ ăn hết được nửa cái.

Hai người trong nhà vừa bắt đầu ăn cơm đã nghe thấy bên ngoài có tiếng vó ngựa lóc cóc. Kèm theo tiếng "Dừng!", tiếng vó ngựa dừng lại bên ngoài nhà tre. Một người đàn ông vạm vỡ, giáp trụ cởi bỏ một nửa, "Keng" một tiếng đẩy cửa bước vào, "Vương gia -" Đó là một người đàn ông tuổi không lớn nhưng lại có khuôn mặt già dặn.

Người đến không ngờ trong nhà lại có phụ nữ nên tỏ ra có chút lúng túng hoặc nói là không biết phải nói gì.

"Không có quy củ." Lý Bá Trọng quở trách một câu nhưng rõ ràng không tức giận, bởi vì giọng rất thấp và rất tùy ý.

Người đó chỉ cười gượng hai tiếng, sau đó chắp tay cúi người với Bạch Khanh, "Phu nhân."

Bạch Khanh gật đầu, coi như đã gặp mặt, tiếp tục ăn cơm của mình.

Người đến cũng chỉ lúng túng nửa giây, sau đó hỏi Lý Bá Trọng: "Vương gia, khi nào chúng ta xuất phát đi Tây Bắc?"

Lý Bá Trọng bưng bát lên, uống hai ngụm cháo trắng, sau đó mới trả lời hắn, "Ai nói với ngươi là đi Tây Bắc?"

Người đó cười cười, "Ngài đặc biệt phái người đến dạy cưỡi ngựa bắn cung, trừ đi Tây Bắc ra, còn có thể đi đâu nữa?"

"Đừng đoán mò lung tung, bảo ngươi đóng quân ở đây, cứ thành thật ở yên đó đi."

"Vâng!" Một chữ "Vâng" suýt nữa làm bay nóc nhà, người này quả thật trung khí mười phần, "À đúng rồi, ta còn mang đến một thứ tốt." Hắn quay người bước ra ngoài, không lâu sau xách một cái bao tải vào, "Hôm trước đi luyện tập dã ngoại, vừa lúc đụng phải một con lợn rừng, biết ngài thích nên giữ lại một miếng. Sáng nay nghe Lôi Thác nói ngài đến liền bảo đầu bếp nướng rồi, vẫn còn nóng hổi đó – Vương gia, phu nhân ăn lúc còn nóng đi!" Một miếng chân lợn rừng đen thui được đặt lên bàn.

Không ngờ hắn lại thích ăn thứ này…

Bạch Khanh lén nhìn hắn một cái, vừa vặn bắt gặp ánh mắt hắn nhìn sang.

Lý Bá Trọng chậm rãi đặt đũa xuống, chống tay đứng dậy, "Đi, sang bên cạnh nói chuyện." Thằng nhóc này chỉ một lòng muốn đánh trận lập công, hôm nay khó khăn lắm mới gặp được hắn, không nói chuyện cả một hai canh giờ nó sẽ không đi.

Trước khi ra khỏi cửa, Lý Bá Trọng ra hiệu cho Lôi Thác nhìn miếng lợn rừng nướng trên bàn. Thứ đó tuy ăn ngon thật nhưng nhìn quả thực khá ghê, muốn nàng ăn xong cơm, tốt nhất đừng để ở đây.

—-

Họ trở về Lý phủ vào lúc chiều tối, hắn đi cửa chính, Bạch Khanh đi cửa sau.

Nghe nói vừa được khiêng vào nhà, tiền viện đã bị vây kín mít, ồn ào náo nhiệt cho đến tận lúc lên đèn.

Tắm xong, trở về phòng ngủ đã thấy con trai đang úp sấp trên giường chơi đùa vui vẻ. Vừa thấy nàng bước vào, thằng bé dừng hết mọi động tác nhìn mẹ hồi lâu, sau đó "a a" gọi hai tiếng.

"Tối qua không thấy mẹ, khóc mãi đến nửa đêm." Đồng tẩu nhéo má thằng bé một cái, "Thật biết hành người ta."

"Sau này còn khóc, cứ để nó tự ngủ." Bạch Khanh rúc vào chăn đệm, bế con trai ngồi lên đùi vỗ về.

Thằng bé đối với lời đe dọa thiện ý của mẹ, chỉ đáp lại một tiếng "a".

"À đúng rồi, sáng sớm nay, Trà Nguyệt bên cạnh Vương phi có mang ít bánh bát đến, nói là do ngự trù làm mang đến cho phu nhân nếm thử. Ta thấy dáng vẻ rõ ràng là đến thăm dò xem phu nhân có ở nhà không. Ta không cho vào nhà, chỉ nói phu nhân chăm sóc Vương gia đến nửa đêm, sáng sớm mới nằm xuống nghỉ." Đồng tẩu lấy một chiếc chăn nhỏ vừa được sưởi ấm bọc lấy nửa thân trên của thằng bé, để Bạch Khanh thay quần áo cho nó.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!