Trận chiến Nam Lịch đã khiến nhuệ khí của quân Đông Chu tổn thất nặng nề, họ không còn tiếp tục tiến sát đến Nha Thành nữa. Chiến sự tạm ngưng, quân đội hai bên đóng quân dọc theo hai bờ kênh đào, chờ đợi quyết định cuối cùng từ những nhà lãnh đạo cao nhất—rốt cuộc là dốc toàn lực đánh một trận sống mái hay là rút quân về.
Lý Bá Trọng chờ xem quyết định của Đông Chu, bởi vì hắn sẽ không bao giờ trả lại Nha Thành.
Cũng vì lẽ đó, hắn cần phải ở lại Nha Thành thêm một thời gian nữa.
—
Đối với sự lạnh nhạt của Bạch Khanh, hắn không hề có bất kỳ động thái xoa dịu nào. Đó là cách nàng chọn để trút giận, nếu nàng cảm thấy như vậy có thể giải tỏa, nàng cứ việc tiếp tục, hắn sẽ không bị ảnh hưởng bởi những cảm xúc lạnh lùng của nàng. Chỉ cần nàng vẫn còn sống sờ sờ đứng trước mặt hắn là đủ.
Giống như lúc này, họ cùng nhau dùng bữa nhưng nàng lại chẳng nói một lời nào.
Trong lúc đó, một nha hoàn vội vã bước vào, ghé sát tai Bạch Khanh nói nhỏ vài câu. Chỉ thấy nàng đặt đũa xuống, cứ thế bước ra ngoài, chẳng hề có chút lễ phép nào.
Nhưng chẳng bao lâu sau nàng lại quay trở vào, cầm đũa lên tiếp tục dùng bữa. Đợi cả buổi cũng không thấy nàng gắp thức ăn, "Là ngài cho người niêm phong Đắc Thắng Lâu?" Cuối cùng nàng cũng lên tiếng.
Lý Bá Trọng vừa ăn xong, đặt đũa xuống nhìn nàng, "Không sai." Chuyện hắn làm, hắn sẽ không chối bỏ.
"Lý do?" Nàng rất tò mò không hiểu sao hắn lại gây khó dễ cho một người dân thường nhỏ bé.
"Hắn ta đã để mắt đến một nữ tử không nên coi trọng." Hơn nữa còn không ngừng cố gắng dò hỏi tin tức về nàng. Hắn không thích điều đó nên đã cho niêm phong quán trà của hắn. Quả nhiên, người đàn ông đó đã từ bỏ, chẳng có chút kiên trì nào, càng khiến người ta thêm khinh thường.
"Thế tử dạo này rảnh rỗi lắm sao?" Đến cả chuyện cỏn con như vậy cũng quản.
"Mấy ngày nay không có việc gì." Hắn tựa lưng vào ghế, lặng lẽ nhìn bộ mặt thật của người phụ nữ này. Không yêu kiều, không giả tạo mà còn biết tức giận.
Nhìn vẻ thong dong tự tại của hắn, Bạch Khanh thật sự không muốn tiếp tục cái cuộc chiến tranh lạnh này nữa. Nếu hắn vẫn không chịu buông tha nàng, vậy thì cứ nói rõ mọi chuyện ra vậy. "Rốt cuộc ngài muốn ta làm gì? Là đến Tây Bình chọc tức người nhà ngài hay là đến kinh thành để người ta cười chê? Ngài cứ nói rõ ràng đi, ta sẽ làm theo, không cần phải dùng người khác để uy hiếp ta nữa!" Đã gặp lại hắn, chỉ có thể trách bản thân mình xui xẻo.
Lý Bá Trọng không trả lời nàng ngay, chỉ khẽ đưa nắm tay lên chạm vào chóp mũi, nhìn nàng cau mày trừng mắt. Uất hận trong lòng, sớm muộn gì cũng phải trút ra. Chắc chắn nàng đã chịu không ít khổ sở trong năm qua, tối nay cứ để nàng trút hết ra một lần vậy.
Sự im lặng của hắn khiến cơn giận của Bạch Khanh bùng lên nhưng điều đó không đến mức khiến nàng phát điên. Không đáng để nổi nóng với loại người như hắn.
Được thôi, nếu hắn rảnh rỗi như vậy, cứ tiếp tục chơi đi. Nàng còn gì để mất nữa chứ?!
Nàng đứng dậy định trở về phòng mình nhưng không đi được. Vạt áo bị hắn giẫm phải, nàng dùng sức kéo ra nhưng hắn vẫn bất động—
Bạch Khanh nắm chặt tay hai lần rồi tiện tay nhặt lấy chiếc bát canh trên bàn ném ra ngoài. Đây là một hành động vô ý, thật sự là một phút nóng giận. Nếu suy nghĩ thêm nửa giây thôi, nàng cũng sẽ không làm như vậy.
Đây là lần đầu tiên Lý Bá Trọng bị người khác hắt canh vào người. Hắn cũng không ngờ nàng lại làm như vậy nên khi bát canh vỡ tan, cả hai đều im lặng. Ngược lại, tên hộ vệ ngoài cửa một bước xông vào, tưởng có chuyện gì xảy ra. Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, hắn cũng có chút ngớ người, vội vàng cúi đầu lui ra ngoài.
Bạch Khanh cũng có chút hối hận. Dù sao hành động này cũng thật không thích hợp nhưng hối hận rồi thì cũng đã làm, muốn hối cải cũng không kịp. Hắn muốn nổi giận thì cứ nổi giận đi, dù sao tệ nhất cũng chỉ bị đánh một trận mà thôi.
Lý Bá Trọng đưa tay lau những giọt canh trên trán, ánh mắt vẫn luôn nhìn Bạch Khanh đang đứng một bên.
Đợi một hồi lâu, Bạch Khanh mới rút chiếc khăn tay đặt lên bàn nhưng hắn lại không đưa tay ra lấy…
Cứ như vậy đấy, cuối cùng người làm sai luôn là nàng.
Ánh đèn dầu xèo xèo cháy sáng—
Bạch Khanh khẽ thở dài trong lòng, đưa tay nhặt chiếc khăn tay trên bàn, lau những giọt canh trên trán hắn. Hắn không hề nổi giận, càng không động tay với nàng. Thật không dễ dàng gì, nàng vừa mới làm một chuyện đại nghịch bất đạo như vậy.
Lý Bá Trọng đứng dậy, mặc nàng lau tay cho mình, "Sẽ không để nàng đến Tây Bình hay kinh thành nữa."
Tùy hắn thôi, đã gặp lại rồi, còn có thể làm gì khác? Dù nàng có nổi giận, cuối cùng người phải nhượng bộ vẫn là nàng, giống như bây giờ vậy. Nàng là trứng, hắn là đá, hai thứ va chạm, thứ vỡ tan vĩnh viễn không phải là đá. "Không sao cả, dù sao ta cũng không trốn thoát được, ngài muốn làm gì thì làm."
Hắn không phải là người biết dỗ dành phụ nữ nên đối với sự thất vọng của nàng, hắn chỉ có thể nhìn bởi vì hắn cũng không giúp được nàng. Giúp nàng chính là để nàng tự do nhưng đây là điều mà hiện tại hắn không thể cho nàng, nên chỉ có thể nhìn nàng dần tuyệt vọng.
——
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!