Dưới ánh mặt trời chói chang, trước cổng Tây Viện của Lý phủ, hơn chục quan viên Hán Bắc mặc áo bào tím đứng sững ở đó, chờ đợi để kêu oan, bày tỏ bất bình với Lý Bá Trọng. Đây đã là đợt thứ ba rồi và chắc chắn không phải là đợt cuối cùng.
Muốn vắt kiệt dầu mỡ từ bọn họ ư? Lý Bá Trọng – hắn còn non lắm. Đại Nhạc quốc tồn tại đến nay đã hơn ba trăm năm, chưa từng thấy mấy người có thể cải cách thành công trong một sớm một chiều. Lý Bá Trọng tàn nhẫn nhưng có thể tàn nhẫn đến mức nào? Có thể giết hết người hay là bỏ qua hết? Cho hắn thêm mấy lá gan hắn cũng không dám. Đây là lúc nào? Trong tình thế tứ bề thọ địch, hắn dám làm loạn Hán Bắc sao?
Muốn lật đổ bọn họ, vậy thì trước tiên hãy nếm thử cảm giác bị oán hận vùi dập đi.
Trong phòng –
Lý Bá Trọng đang lật từng trang sổ sách – có đến hai chồng lớn, chất cao như núi nhỏ. Đương nhiên là có người cố tình gây khó dễ cho hắn. Nếu hắn muốn biết mọi thứ, có bản lĩnh thì tự mình xem đi.
"Đã phái người đi đón Vương phi và Nhị phu nhân rồi." Người nói là Lôi Thác, hắn vừa bước vào cửa.
"Thạch Tuấn thế nào rồi?" Thạch Tuấn và Ô Nhâm là hai hộ vệ ở lại trên núi, một chết một bị thương. Người chết là Ô Nhâm, Thạch Tuấn bị thương nặng sau khi trở về báo tin cũng đã hôn mê.
"Vẫn chưa tỉnh." Lôi Thác khá tự trách. Vốn dĩ người ở lại trên núi phải là hắn, vì một chuyện nhỏ mà hắn xuống núi, kết quả lại xảy ra chuyện trong lúc hắn vắng mặt. "Công tử, có cần thông báo cho Đông Lập không?" Người có thể đối phó với Ngân Dực kia, e rằng chỉ có "lão già" của Đông Lập.
Bàn tay Lý Bá Trọng đang lật sổ sách dừng lại giữa không trung. Một lúc sau, hắn nói: "Nói với cái tên gọi là "lão già" kia, cứ nói là có mối làm ăn muốn bàn với ông ta."
Lôi Thác gật đầu, quay người lui xuống.
Tiếng than khóc của đám "áo tím" ngoài sân một lần nữa bị gió cuốn vào cửa sổ.
Lý Bá Trọng nặng nề đóng sập cuốn sổ sách lại, chỉ nghe thấy một tiếng "bịch" – cuốn sổ sách rơi xuống bậc thềm trước cửa.
Lôi Thác đứng im trong hành lang, nhìn cuốn sổ sách trên bậc thềm. Một lúc sau mới quay người rời đi.
Lần này công tử thật sự đã bị chọc giận rồi…
—
Lúc hoàng hôn buông xuống, một đám mây đen dày đặc từ phía đông nam kéo đến, trong mây chớp giật sấm rền, chẳng mấy chốc mưa lớn trút xuống.
Mưa rơi xuống mái hiên, nước bắn tung tóe. Lý Bá Trọng ngồi sau bàn làm việc nhìn những giọt nước bắn trên mái hiên ngoài cửa sổ, bất động.
"Công tử—" Lôi Thác ướt sũng xông vào.
Lý Bá Trọng thu hồi ánh mắt, nhưng tư thế ngồi vẫn giữ nguyên.
"Thư của Ngân Dực." Hai tay hắn đưa một ống trúc đến trước mặt Lý Bá Trọng.
Mở ra, bên trong chỉ có một mảnh giấy nhỏ bằng ngón tay cái, trên đó viết hai dòng chữ nhỏ: Tối nay giờ Tý, sau chùa Thanh Ly, ba quyển đan đồ đổi lấy mẹ con.
Lý Bá Trọng đọc xong thì cười khẩy, "Chuẩn bị hai con ngựa, một chiếc xe ngựa."
"Vâng." Lôi Thác biết mình không nên nhiều lời nhưng vì sự an toàn của chủ công, hắn vẫn phải nói thêm một câu, "Đông Lập vẫn chưa hồi âm, công tử không bằng mang thêm mấy người đi cùng."
Lý Bá Trọng lười giải thích với bất kỳ ai, chỉ phất tay, Lôi Thác cũng chỉ đành đáp lời rồi lui xuống.
Lôi Thác vốn tưởng Lý Bá Trọng sẽ dẫn hắn cùng lên núi nhưng không. Đến chân núi, hắn bị giữ lại. Lý Bá Trọng chỉ mang theo một người phu xe đến sườn núi sau chùa Thanh Ly.
Trong cơn mưa lớn, chờ đợi suốt nửa canh giờ, Ngân Dực mới xuất hiện.
"Đồ đâu?" Ngân Dực đứng dưới gốc cây dâu tằm, thỉnh thoảng có tia chớp lóe lên, chỉ có thể nhìn thấy phần eo trở xuống của hắn.
"Đồ không mang nhưng thứ mang đến chắc chắn là thứ ngươi muốn." Hắn vung tay, người phu xe phía sau lập tức kéo rèm xe. Trong xe đốt nến nên rất dễ nhìn rõ nữ tử bên trong, nữ tử đó chính là Phong Hình đang hấp hối – sư tỷ đồng môn của Ngân Dực.
Nhờ ánh nến trong xe ngựa, có thể thấy ngón trỏ của Ngân Dực khẽ động đậy, đó là động tác chỉ có khi hắn giết người.
"Sao ta biết được người trong xe không phải là giả?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!