Chương 35: Vì vương giả (3)

Vào một buổi sáng đầu tháng sáu, sau một ngày một đêm đau đớn, một bé trai đã chào đời thuận lợi trong một căn nhà nhỏ bên ngoài chùa Thanh Ly. Đó chính là con trai cả của Lý Bá Trọng, tên tục là A Bang, tên chính thức là Lý Bang Ngũ. So với mẹ, bé trai khỏe mạnh hơn nhiều, tiếng khóc oa oa gần như vang vọng khắp cả sân nhỏ.

Lý Bá Trọng vào núi lúc nửa đêm. Khi hắn đến nơi, hai mẹ con đã ngủ say.

Lần này, hắn không cố ý đánh thức nàng, chỉ đưa tay chạm nhẹ vào khuôn mặt nhỏ nhắn của con trai. Thời gian trôi qua thật nhanh, lần trước gặp mặt, bụng nàng vẫn còn phẳng lì, chớp mắt một cái đã sinh ra một cục cưng như vậy. Phụ nữ thật kỳ diệu.

Con trai rất khỏe mạnh nhưng sắc mặt nàng lại trắng bệch khác thường, bàn tay đặt bên gối cũng lạnh buốt. Hắn cầm lấy tay nàng, nắm trong lòng bàn tay hồi lâu vẫn không thể sưởi ấm.

"Về rồi sao?" Bạch Khanh mở mắt, không nghĩ hắn có thể đến, dù sao cũng đã muộn như vậy.

"Ừ." Hắn đáp một tiếng. Hắn trở về Tây Bình từ hai ngày trước nhưng vẫn luôn bận rộn việc điều động quân đội Đông và Tây, căn bản không có thời gian rảnh. Sáng sớm hôm qua hắn đã đi đến doanh trại quân Tây Bình, trên đường trở về thành mới biết tin nàng sắp sinh, vội vã phi ngựa đến, kết quả vẫn không kịp. Hắn và con cái dường như rất vô duyên. Khi con gái chào đời, hắn ở Tây Bắc. Đến lượt con trai chào đời, tuy gần ngay trước mắt nhưng hắn vẫn không kịp.

Hắn lấy từ trong ngực ra một chiếc hộp gỗ sồi đưa cho nàng. Bên trong là một miếng khóa hình tròn giống như khóa vàng, mặt trước khắc chữ "Bang", mặt sau là một hình thú kỳ lạ, giống sói mà không phải sói, giống hổ mà không phải hổ. Trên miếng khóa còn có một sợi dây chuyền vàng nhỏ xíu. Xem ra đây là để đeo vào cổ con trai. Thứ này nhất thời không làm ra được, chắc chắn đã làm từ trước rồi. Chữ "Bang" này có lẽ chính là tên của đứa bé. Sao hắn lại chắc chắn nàng sinh con trai như vậy? "Nếu sinh con gái thì sao?" Nàng ngước mắt hỏi hắn.

"Đẻ xong rồi còn nếu gì nữa?" Hắn chắc chắn là con trai cũng có lý do. Ăn cay sinh con gái, ăn chua sinh con trai. Chế độ ăn uống của nàng xưa nay thanh đạm, đột nhiên ăn cay, đột nhiên ăn chua, đương nhiên không thể không nhận ra. Khi xưa bọn họ mất đứa con đầu lòng, cách ăn uống đặc biệt của nàng hắn vẫn luôn ghi nhớ.

Lời nói giữa hai người bọn họ quả thật rất ít ỏi nhưng điều đó không có nghĩa là họ xa lạ với nhau.

"Bang – cái tên này có phải hơi lớn không?" Tên đặt quá lớn, nếu không trấn áp được thì ngược lại sẽ hại thân. Hơn nữa dù sao cũng chỉ là con thứ, không cần phải đặt tên quá đao to búa lớn như vậy.

Lý Bá Trọng chỉ cười rồi tiện tay bế con trai lên. Đứa bé còn quá nhỏ, không chịu được sự quấy rầy. Hơn nữa ban ngày tắm rửa, thay tã cũng khiến nó mệt mỏi lắm rồi. Đột nhiên bị bế lên cao như vậy, đương nhiên là không thoải mái. Không thoải mái lại không nói được nên chỉ có thể dùng tiếng khóc để giải quyết vấn đề.

Đứa bé vừa khóc, đương nhiên sẽ kinh động đến các nha hoàn bà vú bên ngoài. Nhưng khi vén rèm nhìn vào, thấy Lý Bá Trọng ở bên trong, họ cũng không dám xông vào một cách l. ỗ mãng.

Bạch Khanh nửa tựa vào gối bông, lắc đầu với các nha hoàn bà vú ở cửa, ra hiệu cho họ không cần vào. Người đàn ông này tính tình vốn kỳ quái, chuyện hắn muốn làm, trừ khi làm xong, nếu không sẽ không có chuyện dừng lại.

Thằng bé mãi mới khóc mệt, ngoan ngoãn ngủ trong vòng tay cha, hắn mới nỡ đặt con xuống giường.

Đợi hắn ngồi trở lại bên giường, ngón tay Bạch Khanh khẽ kéo tay áo hắn, "Chúng ta nói chuyện đi." Nàng không định vòng vo, người đàn ông này quá bận rộn, hôm nay còn ở trước mắt, ngày mai có lẽ đã ở tận chân trời góc bể nên có gì cứ nói thẳng, "Ngài định để mẹ con ta ở lại vương phủ sao?"

"Ta từng nói như vậy sao?" Hắn chưa bao giờ nói những lời như vậy.

"Ý ngài là ta và con có thể rời đi bất cứ lúc nào?"

"Sau ba tuổi, con phải trở về vương phủ." Vì từ ba tuổi trở đi, đứa bé sẽ phải tiếp nhận đủ loại giáo dục.

"Con thứ cũng phải như vậy sao?" Chẳng phải nhà bọn họ phân biệt đích thứ rất rõ ràng sao? Đối với con trai thứ mà cũng có yêu cầu nghiêm khắc như vậy?

"Đúng." Đều là con trai hắn, không có hai loại đãi ngộ.

Bạch Khanh nhìn con trai khẽ thở dài. Con bảo nương phải làm sao đây? Nhìn cha con xem, rồi nhìn tòa nhà lớn của Lý gia các con, sau vẻ phồn hoa là bao nhiêu tiếng khóc than tranh đấu, đến bao giờ mới có hồi kết đây? "Trong khoảng thời gian này, chúng ta có thể ở lại đây chứ?" Chưa đầy tháng, sản phụ nên kiêng ra ngoài mới đúng.

"Chẳng phải nàng chê nhà ồn ào sao? Muốn ở thì cứ ở nhưng có những chuyện, nên xảy ra vẫn sẽ xảy ra, trốn tránh không phải là cách giải quyết vấn đề." Hắn biết nàng lo lắng bị cuốn vào cuộc tranh đấu ở Tây Bình.

Bạch Khanh lặng lẽ nhìn hắn nắm chặt hai tay nàng trong lòng bàn tay. Rất lâu sau, nàng ngước mắt hỏi hắn: "Đối đầu với cả thiên hạ, không mệt sao?" Hắn dường như luôn thích đi ngược dòng, đối đầu với tất cả mọi người.

"Lời nàng ngược rồi." Là thiên hạ muốn đối đầu với hắn, hướng đi của hắn không sai. Triều đại thay đổi, hợp tan luân hồi, đều là không thể đảo ngược, chỉ là rất nhiều người không muốn chấp nhận mà thôi.

"… " Không còn gì để nói, chỉ có thể bật cười. Người đàn ông này quả thật rất tự tin. "Đúng rồi, Bạch Trí Viễn bây giờ thế nào rồi?" Từ khi rời khỏi kinh thành, nàng không còn liên lạc với hắn nữa.

"Rất tốt." Chỉ có hai chữ, không muốn nói nhiều về những người đàn ông khác.

"Khi nào hắn có thể trở về Nha Thành?" Bạch Trí Viễn không giống nàng, còn rất nhiều người thân bạn bè đang chờ hắn trở về.

"Khi nào có thể trở về, ta sẽ thả hắn về." Nói cũng như không.

Im lặng –

Đây chính là cuộc nói chuyện bình tĩnh của hai người bọn họ nhưng cuối cùng, vẫn không giải quyết được vấn đề gì.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!