Chưa kịp tranh cãi, càng không kịp vứt bỏ chiếc nhẫn đeo quá chặt kia, Bạch Khanh đã bị một lực mạnh kéo vào thế giới của hắn, không còn đường lui.
Đây là lần đầu tiên Lý Bá Trọng nói lời khoác lác trước mặt nàng. Hắn đã quá tự tin vào cơ thể mình. Vết thương đó không gi. ết ch. ết hắn ngay lập tức nhưng lại khiến hắn sốt cao liên tục.
Nhìn hắn nói cười vui vẻ với đối thủ, ai mà ngờ rằng chỉ vài canh giờ trước, hắn còn sốt đến nói mê sảng?
"Bá Trọng, xin phép cáo từ." Ngô Quân Minh chắp tay trên lưng ngựa, còn Nhạc Tử Đồng trong xe ngựa cũng gật đầu chào tạm biệt.
Lý Bá Trọng đáp lễ, "Ngô huynh đi đường bình an."
Hướng về phía mặt trời đỏ rực đang lên, phu thê Nhạc Tử Đồng dần đi xa cho đến khi biến mất ở cuối con đường gập ghềnh.
Lúc này Lý Bá Trọng mới quay đầu lại, khẽ thở dài, khóe mắt hơi nhướng lên cũng giãn ra. Hắn đưa tay ôm lấy vai Bạch Khanh, cằm tựa vào trán nàng. Mệt rồi, luôn cần phải nghỉ ngơi một chút.
Đám Lôi Thác đều tự nhiên quay lưng đi.
Còn Bạch Khanh cũng mệt mỏi, cả thể xác lẫn tinh thần đều rã rời, nên chẳng còn sức lực để ngăn cản hành động không đúng mực này của hắn.
Họ không trở về thành mà ở lại một tiểu viện được bao quanh bởi tường đất bên ngoài thành. Lôi Thác đã sắc thuốc, mỗi người một phần, bởi vì cả hai người đều đang sốt. Suốt một ngày một đêm, hắn quả thật không rời nàng nửa bước, ngay cả khi bệnh cũng phải ở bên nhau.
—
Chiếc nhẫn kia, Bạch Khanh không vứt đi. Có hắn ở đó, muốn vứt bỏ đồ của hắn, thật khó. Dù nàng có phát điên lên hay là muốn sống muốn chết, cũng vô ích.
Vì vậy, nàng chờ hắn rời đi nhưng lần này, hắn ở lại rất lâu, mãi cho đến khi vương phủ Tây Bình phái người đến ba lượt cũng không thể mời hắn trở về.
"Nào, ăn chút mật ong cho đỡ đắng." Đồng Tẩu múc một muỗng mật ong đưa đến trước mặt Bạch Khanh. Nàng vừa uống xong một bát thuốc đắng ngắt, đang nhăn mày khó chịu.
"Không cần đâu, ta uống chút nước là được." Ăn xong thứ đắng, ăn ngay thứ ngọt sẽ muốn nôn.
Đồng Tẩu thở dài một tiếng thật mạnh, rồi nhìn về phía cửa. Thấy không có ai, bà mới quay đầu lại nói: "Cô đó, đừng có suốt ngày nói khỏe rồi là không muốn uống thuốc nữa. Nhân lúc hắn còn ở đây bồi bổ cho khỏe vào, cô phải cố gắng thêm chút nữa." Bà đặt hũ mật ong xuống, tiện tay vỗ vỗ bụng Bạch Khanh, "Chỗ này có rồi, hắn còn nỡ lòng nào vứt cô ở nơi xa xôi thế này? Ta nghe nói phu quân nhà cô đến giờ mới có một mụn con gái, đúng không?"
Đồng Tẩu cười gian.
"Ai nói vậy?" Bạch Khanh đang bưng chén uống nước.
"Còn gì mà phải giấu giếm chứ, hỏi thăm mấy nha hoàn trong nhà chẳng phải là biết sao?" Vừa nói, bà vừa lấy ra từ trong tay áo một tờ giấy vàng, trên đó chi chít những chữ nhỏ, "Ta nghe nói cứ làm theo cái này, chắc chắn sẽ sinh được con trai. Sinh được con trai rồi còn sợ gì hắn nữa—" Lời nói đột ngột dừng lại, bởi vì chủ nhân đã bước vào. Đồng Tẩu vội vàng đứng dậy cười nịnh, tờ giấy vàng cũng nhân đó mà nhét xuống dưới lớp chăn của Bạch Khanh, "Lão gia về sớm quá!"
Đồng Tẩu không biết thân phận thật sự của Lý Bá Trọng nên trước mặt đều gọi hắn là lão gia.
Lý Bá Trọng khẽ gật đầu.
"Vậy—vậy thì, ta còn có việc ở cửa hàng, ngày mai ta lại đến thăm cô." Bà gật đầu với Bạch Khanh, "Ta đi trước đây." Bà chỉ sợ ánh mắt của người đàn ông này, nhìn thấy hắn là chỉ muốn tìm chỗ trốn cũng không biết vừa rồi những lời bà nói hắn có nghe thấy không. Lỡ nghe thấy rồi, không biết hắn sẽ nghĩ gì, có cảm thấy bà nhiều chuyện không? Ôi dào, sao lại trùng hợp để hắn bắt gặp thế này!
Đồng Tẩu không khỏi thầm mắng cái vận xui của mình.
Trong phòng, Lý Bá Trọng nhìn theo bóng lưng có chút hoảng hốt của Đồng Tẩu khuất vào tiền viện, lúc này mới ngồi xuống tiện tay rút tờ giấy vàng kia ra xem…
Xem xong, khóe môi hắn khẽ nhếch lên. Vật này hắn đã từng thấy một lần, khi thành thân trong đáy rương của Nữ Oánh cũng có một tờ, "Định dùng nó sao?"
Bạch Khanh nhìn tờ giấy vàng trong tay hắn, "Ngài cứ cầm lấy đi, ở chỗ ngài chắc là có ích hơn." Cái thân thể này của nàng sinh con e rằng còn khó hơn cả việc hắn xưng bá chư hầu ấy chứ. Hơn nữa sinh ra để làm gì? Để làm trợ thủ hay là đá kê chân cho con cháu đích tôn của hắn sao? Bất kể là đàn ông hay đàn bà, sinh con vẫn phải xem bản thân mình có đủ khả năng nuôi dưỡng hay không.
Lý Bá Trọng đặt tờ giấy vàng sang một bên, tiện tay cầm lấy nửa ly nước ấm trên bàn—nước nàng uống dở, uống một hơi cạn sạch, "Những người đó đã nói gì với nàng?"
Bạch Khanh đương nhiên biết "những người đó" trong miệng hắn chỉ ai—người của vương phủ Tây Bình. Không khuyên được hắn trở về nên chuyển sang khuyên nàng.
"Không có gì, chẳng qua chỉ là ngài không làm thế tử, ta không được ở nhà cao cửa rộng nữa thôi." Không biết hắn đã chọc giận người nhà như thế nào, đối diện hắn không dám lớn tiếng, lại chạy đến trước mặt nàng hạ tối hậu thư. Người Lý gia thật buồn cười.
"Nàng nói sao?" Hắn ngược lại rất tò mò không biết nàng đã trả lời thế nào.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!