Chương 30: Nghỉ ngơi ngắn ngủi (2)

Leo núi không giống những việc khác, không chỉ cần sức lực mà còn cần sự kiên trì bền bỉ. Những thứ này Lý Bá Trọng đương nhiên không thiếu nhưng Bạch Khanh thì khác. Dù sao nàng cũng là nữ tử, thể lực bẩm sinh yếu hơn cộng thêm sự ràng buộc của xã hội đối với hành động của phụ nữ nên đi được nửa đường đã hoàn toàn kiệt sức.

Vì vậy, ở lưng chừng núi, họ đã nghỉ ngơi một hồi lâu. Nàng tưởng trời đã muộn, hắn sẽ không đi lên nữa nhưng nàng đã đoán sai. Hắn là người không thấy quan tài không rơi lệ, dù muộn đến đâu, đã nói là đi lên thì nhất định phải đi lên. Vì thế, đây là lần đầu tiên trong đời nàng leo lên một nơi cao như vậy, đưa tay ra dường như có thể chạm tới những vì sao.

Chỉ là trên đỉnh núi lạnh lẽo vô cùng, nàng lại chỉ mặc một chiếc áo mỏng. Lúc lên núi mồ hôi nhễ nhại, chẳng mấy chốc gió thổi khô mồ hôi, nàng lạnh đến run rẩy. Phong cảnh thì quả thật là tuyệt đẹp, vạn dặm không mây, vầng trăng sáng vằng vặc, một nửa là ruộng bậc thang, một nửa là đồng bằng màu mỡ. Ngay cả một người chẳng có chút chí khí nào như nàng, trong khoảnh khắc cũng phải cảm thán giang sơn gấm vóc, khó trách lại khiến bao người anh hùng phải cúi đầu khuất phục. Giống như người đàn ông trước mắt này, có lẽ lúc này hắn cũng đang nghĩ cách để khuất phục giang sơn chăng?

"Nhìn thấy gì rồi?" Thấy nàng chăm chú nhìn về phía xa, hắn không khỏi lên tiếng hỏi.

"Mộ, còn có nước mắt." Giang sơn tươi đẹp này sắp sửa sẽ trở thành mồ chôn anh hùng dưới tay những người như hắn, mồ của đàn ông, còn có cả những giọt nước mắt không bao giờ lau khô được của đàn bà.

"Sớm muộn gì cũng sẽ thành như vậy thôi." Thiên hạ vốn dĩ cứ phân rồi lại hợp, hợp rồi lại phân, phồn hoa và tiêu điều cứ thế luân chuyển, chẳng qua không may là chúng ta lại gặp phải cái thời khắc lá thu tàn úa này. "Trốn cũng không trốn được đâu."

"…" Có lẽ hắn nói đúng nhưng nàng vẫn ghét chiến tranh. Có lẽ cuối cùng con người trên thế gian này đều chết dưới tay chính mình chăng?

Nàng quay đầu tìm một chỗ khuất gió ngồi xuống. Hắn ngắm giang sơn của hắn, nàng trốn cái lạnh của nàng.

Hai cánh tay nàng ôm lấy đầu gối, mặt áp vào mu bàn tay nhìn vầng trăng sáng vằng vặc, đôi mắt dần khép lại—leo núi cả nửa ngày trời, đêm qua lại ngủ muộn, sức lực đã cạn kiệt từ lâu, hơn nữa nàng cũng không có cái hứng thú dạt dào như hắn.

Rất lâu sau, cảm thấy có người ngồi xuống bên cạnh, nàng mới chậm rãi mở mắt ra. "Xuống núi thôi sao?" Nàng hỏi hắn.

"Muộn quá rồi, đi đường núi không an toàn, đợi trời sáng rồi tính."

Nhìn khóe mắt hắn chợt thoáng nét cười, nàng không khỏi bật cười. "Chỉ để nhìn một chút như vậy thôi mà chúng ta đã lên đây sao?"

"Không lên đây, vĩnh viễn cũng không nhìn thấy phong cảnh trên núi."

"…" Bạch Khanh áp trán lên mu bàn tay, nàng không còn gì để nói nữa, vậy thì cứ nhắm mắt nghỉ ngơi thôi.

Gió rất lớn, thổi khiến đôi vòng tay trên tay nàng kêu leng keng không ngừng. Hắn không ngờ nàng lại có thể ngủ thiếp đi thật, xem ra đúng là hồi nhỏ đã chịu nhiều khổ cực. Hắn không khỏi đưa tay kéo nàng lại gần mình—để sưởi ấm.

Nhìn về phía xa, nơi những cánh đồng màu mỡ trải dài bất tận, hắn không chỉ cảm thán giang sơn vô hạn tốt đẹp mà hắn còn nghĩ—nếu Hán Bắc muốn tranh hùng thiên hạ, nhất định phải có một lượng lớn tiền bạc và lương thực dự trữ. Vùng đất màu mỡ này sẽ là nơi trù phú của Hán Bắc. Từ ngày hắn chiếm được Nha Thành, ý nghĩ này chưa bao giờ ngừng lại. Vì vậy, việc Đông Chu lần này không liều chết chiếm lại Nha Thành chính là đã cho Lý Bá Trọng hắn một cơ hội ngàn vàng.

Hắn chưa bao giờ dễ dàng bỏ qua bất kỳ cơ hội nào, giống như sói săn mồi, một khi đã cắn thì tuyệt đối không nhả. Đông Chu—sẽ là con mồi đầu tiên trên con đường phục hưng Hán Bắc của hắn. Hai lần đại bại ở Nha Thành đã định sẵn số phận của nó.

Cuộc tranh đấu giữa hai nhà Ngô và Lý mới chỉ vừa bắt đầu mà thôi…

Khi những tia nắng bình minh đầu tiên xuyên qua tầng mây chì lặng lẽ chiếu xuống, Bạch Khanh khẽ mở mắt. Chỉ tiếc là nàng không thể nhìn thấy ngay cảnh tượng hùng vĩ của bình minh, bởi vì trên đầu nàng đang phủ chiếc áo của hắn. Kéo chiếc áo xuống, đôi mắt nàng bị ánh nắng chói chang làm cho nhức nhối. Hắn đang đứng quay lưng lại phía nàng trong ánh bình minh rực rỡ, dưới chân là biển mây bồng bềnh, cả người hắn nhuộm một màu đỏ cam, vạt áo tung bay trong gió.

Còn dưới chân hắn là những cánh đồng xanh mướt trải dài ngút ngàn.

Đây chính là phong cảnh mà hắn muốn sao? Vung tay chỉ non sông, phất tay hạ cờ lệnh, gươm giáo…

Rất lâu sau, khi hắn quay trở lại bên cạnh nàng, nàng vẫn chưa thể thoát ra khỏi khung cảnh vừa rồi. Nàng đột nhiên hiểu ra tại sao mình luôn ngửi thấy mùi máu trên người hắn, bởi vì đó chính là mùi vị của linh hồn hắn.

"Không đói sao?" Trên bàn tay hắn xòe ra, đặt hai quả dại đỏ au, "Hay là vẫn không thích ăn?"

Tâm trí nàng từ khung cảnh vừa rồi trở về với hai quả dại trên tay hắn. Nàng nhận lấy đưa lên mũi ngửi thử, thơm dịu.

"Ăn xong chúng ta xuống núi." Hắn khẽ khom người ngồi xuống bên cạnh nàng.

Cắn một miếng quả dại, nhai vài lần, nàng quay sang nhìn hắn, bởi vì hắn đang nhìn nàng.

"Ngày kia có lẽ ta phải về Tây Bình." Hắn nói như vậy.

Rồi sao nữa? Muốn nàng làm gì? Bạch Khanh nhẹ nhàng nhai quả dại, chờ đợi "lời dặn dò" tiếp theo của hắn. Nàng cho rằng điều quan trọng nằm ở phía sau, chứ không phải việc "ngày kia hắn phải về Tây Bình".

Nhưng sau đó hắn không nói gì nữa, chỉ đơn thuần thông báo rằng hắn sắp rời đi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!