Tháng sáu, thời tiết nóng nhất trong năm, phía tây khu vườn Đông phủ có một cái ao được bao quanh bởi tường, là nơi dành riêng cho các nữ quyến tắm rửa.
Vào những buổi chiều nóng nực, Bạch Khanh thích đến đây, cởi giày tất ngồi lên chiếc ghế gỗ thấp rồi duỗi chân vào làn nước mát lạnh, nghe tiếng ve kêu, nhìn các cô gái bên cạnh nô đùa, thời gian trôi qua rất nhanh.
Chính tại nơi này, Thụy Hoa đã có cuộc trò chuyện bằng lời với nàng, đương nhiên là phải trong điều kiện không có người khác.
"Tỷ cũng biết chữ?" Giọng cô bé rất trong trẻo, Bạch Khanh thích nghe, giọng nói của cô bé luôn khiến nàng nhớ đến tỷ tỷ.
"Vâng."
"Cũng có tiên sinh dạy sao?"
"Không có tiên sinh dạy, là tỷ tỷ dạy."
"Tỷ tỷ của tỷ tốt thật." Cô bé nghiêng đầu nhìn nàng, hai chân khua khoắng trong nước, điều này có nghĩa là cô bé rất vui vẻ – đây là điều Bạch Khanh đã rút ra được trong những ngày này. Khi không có ai, cô bé mới thả lỏng và dễ dàng vui vẻ.
"Tỷ ấy rất tốt." Bạch Khanh cũng động đậy đôi chân đang ngâm trong nước, nở nụ cười.
"Sao tỷ lại đeo vòng ở chân?" Cô bé nhìn sợi dây bạc trên mắt cá chân Bạch Khanh, cô bé thấy nó rất đẹp.
Bạch Khanh nhấc hai chân lên, sợi dây bạc trên mắt cá chân phải kêu leng keng theo tiếng nước.
Đeo vòng bạc là một thói quen, vốn dĩ là đeo chuông, khi đi lại sẽ kêu leng keng. Hồi nhỏ tỷ tỷ thích đeo cho nàng, nói là cho vui tai, sau này nàng mới hiểu, chiếc chuông đó không chỉ vui tai mà còn là một tín hiệu. Tỷ tỷ dựa vào tín hiệu này để biết nàng đến, mới có thể tránh để nàng nhìn thấy những hình ảnh không đứng đắn.
"Không đẹp sao?" Nàng cười nhìn cô bé, về tỷ tỷ, nàng chỉ muốn cho cô bé thấy mặt tốt nhất của tỷ ấy.
Cô bé nhìn chân nàng, cười gật đầu, "Đẹp ạ."
Một lớn một nhỏ, hai người phụ nữ xõa tóc, mặc áo trắng mỏng ngồi cạnh nhau bên bờ ao xanh biếc, nghe tiếng ve kêu râm ran, trò chuyện những đề tài vu vơ, đây chính là hạnh phúc mà nàng muốn có được ở bên cạnh người thân.
Cánh cửa gỗ kêu cọt kẹt, dường như có người vào. Hai người lớn nhỏ bên bờ ao nhìn nhau, cô bé vội vàng đứng dậy dịch người ngồi sang một bên.
Người đến là tỳ nữ của cô bé, đến để thay y phục, chải tóc đưa cô bé về.
Cô bé đoan trang ngồi bên cây dành dành, tỳ nữ chậm rãi chia tóc cô bé thành hai phần, cô bé khẽ mỉm cười với Bạch Khanh.
Bạch Khanh đáp lại bằng một nụ cười.
Hoàng hôn dần buông, cô bé được tỳ nữ dắt tay ra khỏi ao, cánh cửa gỗ kêu cọt kẹt rồi đóng sầm lại.
Bạch Khanh lúc này mới thu hồi ánh mắt.
Trời tối rồi, nàng cũng nên về thôi.
Nàng đứng dậy, cởi chiếc áo trắng ướt sũng, mặt nước phản chiếu đôi chân thon dài, vòng eo mảnh mai của nàng…
Nàng búi mái tóc đen nhánh, dùng trâm ngọc trắng cố định lại.
Khi Phượng Tuyên bước vào, Bạch Khanh đã thu dọn xong, còn hái hai đóa hoa dành dành, một đóa cài lên tóc, một đóa cài lên búi tóc của Phượng Tuyên.
"Phu nhân, đeo hoa trắng không may mắn." Phượng Tuyên đưa tay muốn gỡ xuống nhưng thấy Bạch Khanh đeo trông rất đẹp, lại không nỡ hái.
"Thơm, còn có thể đuổi muỗi." Bạch Khanh đưa giỏ tre đựng quần áo cho Phượng Tuyên, cười bước ra cửa. Mỗi ngày tháng sáu đều trôi qua thoải mái như vậy, nàng thích cái ao này của Lý gia.
Phượng Tuyên khẽ nghiêng người, nhìn vào mặt nước ngắm đóa hoa dành dành trên đầu mình, thật sự rất đẹp, lúc này mới yên tâm đeo giỏ tre đuổi theo Bạch Khanh.
Cánh cửa gỗ lại một lần nữa kêu cọt kẹt rồi đóng sầm lại, chỉ giữ lại một cảnh hoàng hôn tuyệt đẹp bên trong…
Lúc này, trên đường lớn ở Tây Bình, có vài con ngựa đang chậm rãi đi từ nam lên bắc.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!