Chương 7: (Vô Đề)

Hạ Cảnh thu ánh mắt lại, rồi mỉm cười dịu dàng với mấy người kia: "Ừm, hắn không phải quái vật."

Giả Thanh, Lưu Ý: "Cái quái gì, không phải quái vật mà ra tay tàn nhẫn như vậy à? Nụ cười của người này thật đáng sợ!!"

Như thể nghe được suy nghĩ của họ, Hạ Cảnh chớp mắt, vô tội nói: "Tôi đã kiểm soát lực đạo, đến điểm tích lũy cũng không bị trừ."

Tống Ngưỡng, người vừa mới bị hệ thống trừ đi mười điểm, môi giật giật: "Vậy cậu thật là lợi hại nhỉ?"

Hạ Cảnh cười càng tươi hơn: "Cảm ơn, chúng ta đều thế cả."

Tống Ngưỡng, Giả Thanh và Lưu Ý: "Cậu có khả năng đọc suy nghĩ à?!"

Kim Nam nhận ra, mở to mắt, không thể tin được, từ trên đất bò dậy, chạy tới, đẩy mấy người kia ra rồi nhìn vào trong phòng phát thanh-

Hắn quay lại, giận dữ chất vấn: "Mày... mày biết rồi sao?"

Ba người kia nhìn hắn.

Biết? Biết cái gì?

Hạ Cảnh cũng nhìn Kim Nam, mắt cười mỉm: "Năng lực của anh thú vị đấy, là điều khiển sao? Hay chỉ là khả năng đẩy vật từ xa?"

Kim Nam nắm chặt tay lại.

Hạ Cảnh: "À, xem ra là khả năng đẩy vật từ xa."

Kim Nam: "Mày-"

Tống Ngưỡng nhíu mày, nhanh chóng liếc qua Kim Nam một cái: "Hắn có dị năng à?"

Giả Thanh há hốc miệng: "Hắn là dị năng giả à?"

Kim Nam thở hổn hển, sắc mặt thay đổi liên tục.

Sau khi vào Thành Phố Nụ Cười, vô số người chơi bình thường mới nhận ra rằng, hóa ra trên thế giới này có rất nhiều người sở hữu dị năng.

Chỉ cần vào phó bản vài lần, ai cũng sẽ gặp một hai người

-hoặc là có thể nghe được suy nghĩ của người khác, hoặc có thể nhìn xuyên thấu, năng lực của các dị năng giả vô cùng đa dạng.

Tất nhiên, dị năng giả ở bất cứ đâu đều là thiểu số, nhưng mật độ dị năng giả ở Thành Phố Nụ Cười chắc chắn cao hơn rất nhiều so với thế giới thực, điều này khiến vô số người chơi phải tự hỏi, phải chăng Thành Phố Nụ Cười có tiêu chí đặc biệt để chọn lựa người chơi?

-Không có lời giải, cho đến nay không ai có câu trả lời.

"Chủ động ra tay có thể giúp anh sống sót sau này và kiếm được nhiều điểm hơn, nhưng chủ động cũng có nghĩa là sẽ có nguy hiểm đến tính mạng."

Giọng nói thô ráp của Hạ Cảnh vang lên trong hành lang yên tĩnh.

Cậu cầm micro, ôm vào lòng, cúi đầu nhẹ nhàng v**t v*, giống như đang v**t v* món đồ chơi của mình.

Tống Ngưỡng liếc qua micro.

Kim Nam nhìn chằm chằm vào cậu, vì nhận ra mục đích của mình đã bị Hạ Cảnh vạch trần, có lẽ mình đã bị chơi đùa suốt, sắc mặt hắn tái xanh.

"Có cách nào vừa đảm bảo an toàn tính mạng, lại có thể kiếm thêm nhiều điểm đâu? Mặc dù anh có dị năng, nhưng anh cũng rõ năng lực của anh khó bảo vệ bản thân, năng lực của anh tối đa chỉ có thể làm được một việc

-khi có ai đứng gần anh, anh chỉ cần đẩy nhẹ một cái, đẩy họ đến trước mặt quái vật mà thôi."

Cùng với lời nói của Hạ Cảnh, Lưu Ý và Giả Thanh đã hoàn toàn nhận ra.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!