Chương 5: (Vô Đề)

Trong chớp mắt, bàn ăn trở nên im lặng, những người còn lại đều trừng mắt nhìn Kim Nam, bầu không khí vô cớ lạnh đi mấy phần.

"Khẹt... khẹt!" Loa phát thanh trong căng tin đột nhiên vang lên, khiến cả nhóm giật bắn mình.

"

-Các bạn học sinh, các bạn học sinh! Tập trung học tập, đừng nghe, đừng nhìn, đừng nghĩ!!"

Giọng nam khàn đặc, thô ráp, rống lên như xé toạc cuống họng, giống hệt âm thanh phát ra từ loa trong giờ ra chơi.

Nhưng phải nói thật, càng nhấn mạnh nhiều lần thì lời cảnh báo này lại càng vô tác dụng.

Giọng nói đầy ám ảnh ấy len lỏi vào đầu, chẳng khác gì một loại độc, khiến não bộ trống rỗng trong giây lát, sau đó lại càng không thể ngăn mình suy nghĩ nhiều hơn.

Hạ Cảnh ngẩng đầu, đảo mắt một vòng, phát hiện ra ở bốn góc căng tin đều có loa phát thanh.

Chả trách âm thanh này lại vang dội hơn trong lớp học nhiều như vậy.

Giả Thanh hoàn hồn, ôm lấy đầu: "Đệt! Cái quái gì thế này, bỗng dưng chuyển hướng sang kinh dị rồi, chả giống tiểu thuyết trinh thám chút nào! Cái gì mà nửa đêm nhìn chằm chằm vào người ta chứ, Hoàng Mặc bị quỷ ám à?"

Vương Dược Nhiễm tái mét mặt: "Tôi thà đánh Godzilla còn hơn phải đánh mấy con quỷ trong phó bản!"

Lưu Ý và Hứa Kim cũng không khá hơn là bao, đặc biệt là Hứa Kim, không biết nghĩ đến điều gì mà trông vô cùng bất an.

Kim Nam cười đầy ác ý, có vẻ như thấy chuyện này rất thú vị.

Bà lão vội vàng trấn an hai cô gái: "Tiêu đề 'Đừng nghĩ đến nó' này, nghe chẳng có liên quan gì đến việc bị quỷ ám cả, đừng sợ, chắc không phải như vậy đâu."

Sắc mặt Kim Nam lập tức lạnh xuống, khinh miệt nói: "Bà già, bà từng vào được mấy phó bản rồi mà nói như đúng rồi thế?"

Lúc này, Hạ Cảnh bỗng lặp lại câu nói của Kim Nam bằng giọng điệu pha chút ý cười:

"Mắt của Hoàng Mặc đen trắng rõ ràng, nhưng đến ban đêm, hai con mắt lại sáng như bóng đèn?"

Kim Nam lập tức quay phắt sang nhìn Hạ Cảnh, nheo mắt lại: "Sao hả, thằng béo mày cũng có ý kiến gì à?"

Tống Ngưỡng tựa lưng vào ghế, chậm rãi nói: "Cho dù bị quỷ ám đi nữa thì con người cũng không thể bỗng dưng biến đổi, mắt phát sáng như bóng đèn được. Nghe là biết bịa đặt để dọa người, mà nếu chỉ để tăng hiệu ứng kinh dị thì lặp lại nó có ý nghĩa gì chứ?"

Câu nói này khiến cả nhóm sững sờ, rồi mới phản ứng lại.

Kim Nam bĩu môi, hừ lạnh một tiếng.

- Hóa ra tên này cố tình dọa bọn họ!

Ngay lập tức, ánh mắt đầy phẫn nộ của cả nhóm dồn hết lên người Kim Nam.

Bị vạch trần hoàn toàn, Kim Nam dứt khoát vứt luôn liêm sỉ, cứ thế ngửa cổ tu ừng ực lon coca, ra vẻ chuyện chẳng liên quan đến mình.

Giả Thanh nghiến răng, cố nén lại cơn bực muốn đấm người, hậm hực hỏi: "Nhưng mà, anh Ngưỡng, chuyện nửa đêm nhìn chằm chằm vào người ta thì tính là cái gì đây?"

Tống Ngưỡng há miệng định nói, nhưng rồi lại khựng lại, không biết nghĩ gì mà bất giác liếc nhìn Hạ Cảnh.

Hạ Cảnh đón nhận ánh mắt của anh ta, im lặng nghiền ngẫm, nhướn mày đầy hứng thú.

Giả Thanh trố mắt nhìn hai người, cái gì đây? Hai người bọn họ đang liếc mắt đưa tình gì thế?!

Hạ Cảnh nhẹ nhàng chà xát ngón trỏ và ngón cái.

Cậu bật cười khẽ, chỉnh lại tư thế ngồi, chậm rãi nói: "Trước tiên, chúng ta cần xác định thời điểm thực sự bắt đầu của phó bản."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!