Tác dụng phụ của đạo cụ mà Lục Trần Phi mang đến rất mạnh, Tống Ngưỡng mơ màng ngủ suốt bốn tiếng mới tỉnh lại.
Lúc này, anh đã nhận được không ít tin nhắn dồn dập từ Lục Trần Phi và Vưu Diệp, cả hai đều hỏi xem anh đã tỉnh chưa.
Sau khi lần lượt trả lời, Tống Ngưỡng chợt nghĩ đến Hạ Cảnh, khẽ khựng lại.
Trong khoảng thời gian hòa làm một với đạo cụ, ký ức của anh vô cùng mơ hồ, chỉ có một vài hình ảnh rời rạc còn lưu lại trong đầu.
Ví dụ như chàng trai đã bước đến bên chân anh, hình như bọn họ đã nói vài câu gì đó, rồi sau đó anh...
Sắc mặt Tống Ngưỡng trở nên khó tả.
Anh lục trong túi không gian, tìm ra một bông hoa.
Cánh hoa màu hồng, thoạt nhìn có chút giống hoa hồng, mềm mại và tinh tế. Cành dài thon thả, điểm xuyết vài chiếc lá xanh đậm, trông vô cùng xinh đẹp.
Vào khoảnh khắc cuối cùng sắp mất đi ý thức, tư duy đã bị đạo cụ đẩy xuống mức giới hạn của anh theo bản năng nghĩ rằng mình có thể sẽ chết. Thế nhưng, ngay trước khi chết, anh vẫn nhớ nhét bông hoa này vào túi không gian...
Giả Thanh và Phong Thức thấy anh hoàn toàn tỉnh táo thì yên tâm hơn. Lúc này, nhìn thấy anh cứ chăm chú nhìn một bông hoa với biểu cảm kỳ lạ, hai người không khỏi tò mò.
Giả Thanh hóng hớt: "Sao thế, Anh Ngưỡng? Hoa này là mỹ nữ nào trong phó bản tặng cho anh à?"
Tống Ngưỡng: "......"
Nhìn vẻ mặt như nghẹn lời của anh, Giả Thanh càng thêm hiếu kỳ, không biết nghĩ gì lại buột miệng trêu ghẹo: "Sao thế, chẳng lẽ không phải mỹ nữ, mà là mỹ nam tặng?"
Tống Ngưỡng: "............"
Phong Thức quan sát anh một lúc, nói: "Hay là vốn không phải ai tặng, mà cậu tự giật lấy?"
Tống Ngưỡng cứng đờ.
Giả Thanh: "Không thể nào, Anh Ngưỡng nhà chúng ta đẹp trai thế này, cần gì phải làm vậy?"
Phong Thức: "Không phải ai cũng coi trọng ngoại hình."
Giả Thanh: "Nhưng Anh Ngưỡng của chúng ta cũng không giống kiểu người sẽ đi giật đồ của người khác!"
Phong Thức: "Không thể nhìn mặt mà bắt hình dong."
Giả Thanh: "Vãi chưởng!"
Hai người anh một câu, tôi một câu, còn Tống Ngưỡng thì im lặng càng lúc càng sâu, sắc mặt càng lúc càng vi diệu...
Đến một khoảnh khắc nào đó, anh bỗng nhiên đứng phắt dậy.
Giả Thanh và Phong Thức lập tức ngậm miệng, nhìn về phía anh.
Tống Ngưỡng giữ vẻ mặt bình tĩnh, kéo dài giọng lười biếng: "Hai người cũng sắp vào phó bản rồi nhỉ? Nhớ cẩn thận. Tôi đi đến sảnh trò chơi một chuyến, xem có cần bổ sung vật tư gì không."
Nói xong, trước mặt anh xuất hiện một cánh cửa.
Anh kéo cửa, bước ra ngoài, "rầm" một tiếng đóng lại, toàn bộ quá trình chỉ mất vỏn vẹn hai giây.
Giả Thanh quay đầu nhìn Phong Thức: "Nhìn xem, Anh Ngưỡng của chúng ta bình tĩnh ghê chưa?"
Phong Thức: "Cậu ấy đang diễn đấy, cậu không thấy cậu ấy vừa chuyển chủ đề à?"
Giả Thanh: "......"Sảnh trò chơi lúc nào cũng đông đúc, nhộn nhịp.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!