Tống Ngưỡng gần như ngay lập tức quát khẽ: "Chặn Cố Tinh lại!"
Cố Thần bừng tỉnh, ngay khoảnh khắc Cố Tinh lao về phía Thành Hoa, anh ta ôm chặt lấy cô, lớn tiếng hét lên: "Tiểu Tinh, tỉnh táo lại đi!"
Nước mắt trào ra trong mắt Cố Tinh, ánh nhìn đan xen giữa dữ tợn và đau đớn, cơn đói trong cô như dã thú.
Hai tay cô cong thành vuốt, cào mạnh vào cánh tay Cố Thần, để lại những vết máu sâu hoắm, trông vô cùng đáng sợ.
Vưu Diệp dứt khoát lấy dây thừng trói chặt Cố Tinh lại. Cô ngã nhào xuống đất, miệng há to th* d*c, nước dãi chảy xuống hai bên khóe miệng.
Cố Thần nhìn em gái mình trong bộ dạng này, tim đau nhói.
Thành Hoa cũng thở hổn hển nhìn cảnh tượng ấy, lát sau, hắn khàn giọng hỏi: "Nếu nhổ hạt ra, ăn mấy trái cây này sẽ không khiến cô ấy biến dị chứ?"
Mọi người sững sờ.
Tống Ngưỡng im lặng, sau đó đáp: "Sẽ không."
"Vậy thì để cô ấy ăn đi." Thành Hoa hơi động đậy, ra hiệu cho Cố Thần hái táo xuống, cười khổ: "Đám quái vật này, ăn nhiều e là sẽ phát điên giống tôi. Nhưng bây giờ Tiểu Tinh chẳng thể đi nổi, chi bằng để cô ấy ăn một chút thử xem, có khi tình trạng còn chưa đến mức không thể cứu vãn, ăn vào có thể giúp cô ấy ổn định lại."
"Nếu mọi người thuận lợi, tối nay có thể rời khỏi phó bản này đúng không? Chỉ cần cầm cự đến lúc đó, cô ấy sẽ không sao."
Cố Thần do dự: "Nhưng chú Thành, chú thì sao..."
Thành Hoa nói: "Mau hái đi, coi như giúp tôi bớt gánh nặng, không thì tôi không chạy nổi nữa đâu."
Vưu Diệp và những người khác thở dài, Lục Trần Phi quay mặt đi, thực sự không nỡ nhìn cảnh tượng này.
Cố Thần cắn chặt răng, mắt đỏ hoe: "Vậy... vậy cháu hái đây, chú Thành..."
Cậu bước tới, cầm lấy một quả táo, hái xuống.
Thành Hoa rên lên một tiếng.
Cố Thần run rẩy gỡ hạt bám trên vỏ quả táo, sau đó đưa táo đến trước mặt Cố Tinh, nhẹ giọng hỏi: "Tiểu Tinh, em có muốn ăn không?"
Cố Tinh ngửi thấy mùi, lập tức vùng vẫy ngồi dậy, há miệng ngoạm lấy táo, cắn từng miếng lớn.
Ở phía bên kia, Thành Hoa đột nhiên lại rên lên một tiếng đau đớn.
Mọi người lập tức nhìn qua, sững sờ khi thấy trên cây nhỏ mọc ở sau gáy Thành Hoa bỗng dưng sinh sôi thêm mười bảy, mười tám quả táo!
Lục Trần Phi cúi xuống kiểm tra, nhíu mày nói: "Có lẽ cơ chế sinh trưởng của những hạt giống này là hễ bị hái xuống thì sẽ mọc ra càng nhiều hơn."
Chúng sẽ không ngừng lớn lên, cho đến khi hút cạn sinh lực của ký chủ, khiến họ trở thành những bộ xương khô như trong cánh đồng rau quả kia, cây mới hoàn toàn héo tàn.
Hái một quả táo chẳng những không giúp Thành Hoa giảm nhẹ gánh nặng, mà số lượng táo sinh sôi còn khiến trọng lượng đè lên cổ hắn đến mức suýt kéo đứt cả đốt sống cổ.
Thành Hoa cố gắng đứng dậy, nhưng ngay giây tiếp theo, hắn lại như bị giáng một đòn mạnh, ngã xuống đất. Đồng thời, vùng bụng của hắn bỗng phồng lên!
Lục Trần Phi lập tức vén áo hắn lên.
Bên dưới lớp da bụng của Thành Hoa, vô số dây leo đỏ thẫm mang theo cả thịt và máu cuồn cuộn trồi lên, chúng nở hoa, kết trái
-nho, dâu tây, táo tàu
-cả những loại vốn không mọc trên dây leo cũng thi nhau mọc ra.
Chỉ trong chớp mắt, Thành Hoa trông như bị giam chặt trong một cỗ quan tài bằng dây leo. Đôi mắt hắn trợn trừng, trân trối nhìn vào khoảng không, hơi thở gấp gáp.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!