Chương 45: (Vô Đề)

Tống Ngưỡng và những người còn lại tìm thấy Lữ Tương và Thành Hoa ở một nơi cách chỗ nghỉ ngơi ban đầu của họ khoảng ba trăm mét.

Cảnh tượng lúc đó khiến sáu người đều khựng lại, lộ rõ vẻ kinh ngạc.

Thành Hoa ngồi dưới một gốc cây đào, hai khuỷu tay chống lên đầu gối, lòng bàn tay đỡ lấy khuôn mặt.

Không xa bên chân hắn ta, Lữ Tương nằm ngửa trên mặt đất, sau đầu lan ra một mảng máu lớn.

Sắc mặt Tống Ngưỡng trầm xuống, nhanh chóng bước tới kiểm tra. Chỉ thấy đồng tử Lữ Tương đã giãn to, không còn hơi thở từ lâu.

Dưới gáy hắn là một tảng đá sắc nhọn.

Cảnh tượng trước mắt đã nói lên tất cả. Cố Tinh bụm chặt miệng, còn Cố Thần thì thốt lên đầy bàng hoàng: "Chú Thành, chú... đã xảy ra chuyện gì vậy?!"

Nghe tiếng gọi ấy, Thành Hoa dường như mới hoàn hồn.

Hắn chậm rãi buông tay xuống, và ngay lập tức, Hạ Cảnh nhìn thấy con số trong lòng bàn tay hắn-0.

Đó là điểm số của người chơi. Trước đó có lẽ Thành Hoa đã dùng sơn để che đi, nhưng giờ sơn bị loang ra, khiến con số hiện lên rõ ràng.

Điểm số bằng không, nhưng người lại không bị nhốt vào phòng tối

-đây là phán định của hệ thống Thành phố Nụ Cười dành cho Thành Hoa.

Hạ Cảnh lướt mắt nhìn tảng đá dưới đầu Lữ Tương

-có lẽ chính tảng đá này đã ảnh hưởng đến phán định của hệ thống.

Thành Hoa run rẩy khi thấy họ.

Hắn dường như cũng không có ý định biện giải, chỉ siết chặt tóc bằng cả hai tay, mắt đỏ ngầu, giọng khàn đặc: "Xin lỗi... xin lỗi, lúc tôi nhận ra thì cậu ấy đã như thế này rồi... Tôi không cố ý, tôi không muốn giết cậu ấy..."

Thành Hoa cũng không biết mình đã hoàn toàn bị cơn đói khống chế từ lúc nào.

Rõ ràng khi Lữ Tương và Cố Tinh bắt đầu đói, hắn vẫn nghĩ mình có thể chịu đựng được. Nhưng có lẽ do căng thẳng suốt cả đêm, sáng sớm thức dậy, hắn đói đến cồn cào, đến mức suốt dọc đường chỉ nghĩ đến chuyện ăn, không còn tâm trí tìm kiếm manh mối nữa.

Khi đó, hắn bồn chồn không yên. Việc ở lại đây cùng Lữ Tương một phần là để bản thân bình tĩnh lại, phần khác cũng là tự nguyện đóng vai vệ sĩ cho hắn.

Nhưng không ngờ, chỉ mới ngồi dưới gốc cây một lát, cơn đói lại càng trở nên dữ dội. Đồng thời, hắn ngửi thấy một mùi hương ngọt dịu của trái cây...

Mùi hương ấy khiến hắn thèm khát, và khi cắn miếng đào đầu tiên, hắn hoàn toàn phát điên.

Giờ phút này, Thành Hoa đã không còn nhớ rõ mình đã ra tay với Lữ Tương như thế nào, cũng không nhớ Lữ Tương chết ra sao, nhưng hắn biết rõ tất cả đều do mình gây ra.

Hắn đã giết người!

Thành Hoa trừng mắt nhìn mặt đất, lẩm bẩm như kẻ điên: "Xin lỗi... xin lỗi, tôi thực sự không cố ý, tôi không cố ý giết  ấy..."

Cố Tinh vừa khóc vừa trốn ra sau lưng Cố Thần, hoảng loạn hét lên: "Anh ơi, cây đào đó thơm quá, em sắp không chịu nổi rồi, em rất muốn ăn..."

Cô bé một tay nắm chặt cổ áo mình, một tay siết chặt áo Cố Thần, đau đớn kiềm chế cơn thèm ăn.

Cố Thần hoảng hốt, vội xoay người giữ chặt cô.

Lục Trần Phi cau mày: "Ở đây sao lại có cây đào?"

Vưu Diệp cùng Cố Thần canh chừng Cố Tinh, lạnh giọng nói: "Chúng ta đã đi qua bao nhiêu khu rừng rồi, cậu có thấy bất kỳ cây ăn quả bình thường nào không? Không hề có."

-Sự xuất hiện của cây đào này tuyệt đối không bình thường.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!