Trước mắt bọn họ, thi thể này đã hoàn toàn không thể nhận ra diện mạo ban đầu.
Trên khuôn mặt thi thể mọc ra một cây táo nhỏ, rễ của nó như những móng vuốt dị dạng của dã thú, bám chặt vào đôi mắt, khoang mũi, tai và miệng nó, vặn vẹo uốn lượn, đã từ lâu đục khoét cả khuôn mặt đến biến dạng. Một số rễ còn xuyên thủng trán và hộp sọ, trồi ra ngoài như những con giun đất to lớn.
Quần áo trên người nó đã bị l*t s*ch, một cây cọc gỗ xuyên qua ngực nó, dây leo từ đ** ng*c nó chui ra, quấn quanh cọc gỗ, treo đầy những quả chín mọng.
Từ bụng đến hông nó lại chen chúc những cây bắp cải lớn, thậm chí có vài mầm cây nhỏ lẻ loi mọc ra từ hai chân nó.
Khung cảnh kinh hoàng này như đang thách thức giới hạn chịu đựng của con người, Cố Thần quay mặt đi, hít sâu mấy lần, Lục Trần Phi thấp giọng chửi một câu th* t*c.
Vưu Diệp nhắm mắt lại rồi nói: "Nhìn tình trạng này, có lẽ từ trưa hôm qua, chị Chu đã bắt đầu mọc mầm rồi."
Khi ăn trưa hôm qua, cô đã giúp Chu Á Thanh gỡ một chiếc lá mắc trên tóc, lúc đó bọn họ đều nghĩ rằng đó chỉ là một chiếc lá vô tình dính phải trong rừng.
Nhưng khi cô gỡ chiếc lá xuống, Chu Á Thanh khẽ rên lên một tiếng, Vưu Diệp cũng cảm nhận được điều gì đó không đúng
-một sự kéo căng rất nhẹ.
Chỉ là cảm giác ấy quá yếu ớt, hơn nữa lúc đó họ chưa thu thập đủ manh mối, nên Vưu Diệp chỉ để nghi ngờ đó trong lòng.
Nhưng bây giờ nghĩ lại, có lẽ chính vì Chu Á Thanh mọc mầm mà cô ấy bị khách sạn phát hiện và chọn ra.
Hạ Cảnh và Tống Ngưỡng cùng đứng dậy.
Hạ Cảnh bước sang bên cạnh, dùng chân hất tung lớp đất, quả nhiên lại lộ ra một cánh tay xa lạ.
Sáu người phóng tầm mắt nhìn quanh, trong khu vườn rau quả rộng bằng hai sân vận động này, giữa những loại rau củ hoa quả dày đặc, rốt cuộc bên dưới lớp đất này còn chôn bao nhiêu thi thể?
Mặt trời chói chang trên cao, nhưng dưới chân họ lại dâng lên một luồng lạnh lẽo thấu xương.
Đến lúc này, đã có rất nhiều manh mối có thể nối lại với nhau.
Khu vườn này trông có vẻ lộn xộn, nhưng không phải vì không ai chăm sóc, mà là vì loại rau quả mọc trên thi thể hoàn toàn ngẫu nhiên, không thể kiểm soát.
Và những kẻ chăm sóc khu vườn này, vận chuyển những thi thể đến đây, chắc chắn chính là khách sạn.
Tống Ngưỡng sắp xếp lại suy nghĩ, giọng nói lạnh lùng chậm rãi cất lên: "Tôi nghĩ, khách sạn có lẽ đang lợi dụng những hạt giống này. Sau khi phát hiện ra sự tồn tại của chúng, nhận thấy rau quả mọc từ cơ thể con người có hương vị đặc biệt ngon miệng, họ hẳn đã sớm nghĩ đến việc sử dụng những nguyên liệu này để thu hút khách hàng, kiếm tiền."
"Nhưng nếu hạt giống có thể bò đi vào ban đêm, vậy chắc chắn chúng cũng sẽ tự tìm 'đất trồng'. Khách sạn không thể để thế giới bên ngoài phát hiện ra bí mật này, nên dĩ nhiên phải canh giữ nghiêm ngặt những hạt giống thức tỉnh vào ban đêm, không để 'chúng' tự do hành động."
Chu Á Thanh nhất định là bị khách sạn mang đi để xóa dấu vết.
"Vậy chẳng lẽ tất cả những thi thể dưới chân chúng ta đều là khách bị hạt giống chui vào miệng mà chết, khách sạn giết người diệt khẩu rồi chuyển họ đến đây?" Cố Thần trợn tròn mắt.
"Nếu khách sạn muốn kiếm tiền từ những nguyên liệu này, thì chắc chắn họ cần một quy trình sản xuất ổn định," Lục Trần Phi lạnh lùng nói, "Tôi e rằng họ cũng tự tay lựa chọn 'đất trồng' phù hợp. Nhưng quá trình này nằm trong sự kiểm soát của họ, khác với việc hạt giống tự tìm kiếm 'đất trồng'."
Vưu Diệp nhíu mày: "Có một điều tôi không hiểu, đêm hôm trước chị Chu đúng là không kéo màn chống muỗi, nhưng cửa phòng của chúng ta đều đóng kín. Nếu hạt giống có thể bò qua khe cửa, thì chẳng phải đó là một lỗ hổng quá rõ ràng sao?"
"Khách sạn muốn giữ bí mật về hạt giống, chẳng lẽ không nghĩ đến việc bịt kín lỗ hổng này trước sao?"
Dĩ nhiên, họ hiểu rằng đây là cài đặt của phó bản nhằm g**t ch*t người chơi, nhưng dù là chi tiết nhỏ nhất cũng liên quan đến mạng sống của họ, nên nhất định phải làm rõ.
Đúng lúc này, Hạ Cảnh, người đã sớm lặng lẽ dò xét xung quanh, bất ngờ nhặt lên một tấm sắt dài khoảng một mét từ trong đống cỏ dại.
Tấm sắt không biết trước đây được dùng để làm gì, đã rỉ sét loang lổ, nhưng vẫn có thể lờ mờ nhận ra mấy chữ lớn được phun sơn trên bề mặt-"Công viên khách sạn rừng Thành Phố Nụ Cười 1.0".
Bên dưới dòng chữ này là một dòng ngày tháng: Ngày 13 tháng 2, năm 20XX.
Ở góc tấm sắt, ai đó đã nguệch ngoạc viết một dòng chữ bằng nét bút vô cùng cẩu thả: "Hạt giống?!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!