Chương 41: (Vô Đề)

Bóng tối bao trùm, con mắt đó trừng lớn, tròng trắng đầy tơ máu.

Còn chưa đợi Hạ Cảnh có thêm động tác nào, bên phải đột nhiên vang lên tiếng mở cửa. Ngay sau đó, giọng nói âm u của quản lý ria mép cất lên:

"Vị tiên sinh này, ngài đang làm gì vậy?!"

Sau cánh cửa, con mắt kia lập tức trượt nhanh về bên phải, biến mất trong chớp mắt.

Hạ Cảnh đứng thẳng người, tên quản lý này vậy mà lại xuất hiện từ sau cánh cửa thứ ba, đồng thời nhanh chóng đóng cửa lại với một nụ cười đầy quái dị.

Hắn sải bước về phía Hạ Cảnh, chắn giữa cậu và cánh cửa thứ hai.

Tên NPC này vẫn giữ nguyên khuôn mặt cười kỳ lạ đó, lạnh lùng nói:

"Thưa ngài, nơi này không phải chỗ khách nên lui tới. Sao ngài lại đến đây? Có phải bị lạc đường không? Ngài có cần tôi đưa về phòng không?"

Hạ Cảnh quan sát hắn, lại quét mắt nhìn cánh cửa thứ ba.

Lúc này, phía sau Hạ Cảnh, giọng nói lười biếng của Tống Ngưỡng chợt vang lên:

"Xin lỗi, chúng tôi đói quá nên muốn kiếm gì ăn. Không tìm thấy nhân viên phục vụ cũng không thấy đầu bếp, thế là mới đi loanh quanh đến đây. Thật sự xin lỗi."

"Vậy sao? Đúng là sơ suất của chúng tôi. Xin cho phép tôi đưa hai vị ra phía trước gọi món. Tôi nhất định sẽ gọi bếp trưởng đến ngay!"

Dù miệng nói vậy, nhưng Quản lý ria mép vẫn chăm chú dán mắt vào Hạ Cảnh.

Hạ Cảnh bật cười, chỉ vào cánh cửa trước mặt:

"Bên trong là gì vậy? Trông có vẻ thú vị lắm."

"Tiên sinh, ngài thật tò mò quá đấy!" Giọng Quản lý ria mép càng lúc càng lạnh.

"Đây là kho của nhà bếp. Tôi biết

-tôi biết một người tò mò như ngài chắc chắn cũng muốn hỏi tôi vừa đi ra từ đâu. Chỗ đó là hầm rượu! Hầm rượu thì lạnh, kho thì lộn xộn, mong tiên sinh đừng đi lung tung nữa. Nếu xảy ra chuyện thì không hay đâu!"

Hạ Cảnh rút tay về, hai tay đút vào túi quần, ánh mắt thâm trầm khó đoán. Cậu xoay người đi về phía Tống Ngưỡng.

Tống Ngưỡng không ngờ lúc mình đang tìm manh mối, Hạ Cảnh lại mò thẳng xuống tầng hầm của khách sạn.

Ánh mắt anh quét qua không gian nhỏ hẹp này, rồi đối diện với ánh mắt lạnh lẽo của quản lý ria mép đang nhìn chằm chằm vào bóng lưng Hạ Cảnh. Tống Ngưỡng không nói gì, chỉ trực tiếp vòng tay qua vai Hạ Cảnh, đẩy nhẹ cậu về phía trước, còn mình thì lùi lại nửa bước, chắn giữa Hạ Cảnh và quản lý ria mép.

Quản lý ria mép định đi theo, nhưng Tống Ngưỡng nhàn nhạt nói:

"Giờ chúng tôi không còn đói nữa, anh không cần đi theo đâu."

Quản lý ria mép đứng khựng lại tại chỗ, khó khăn nhếch môi cười rộng hơn, nghiến răng nói:

"Được thôi, tiên sinh."

Hai người nhanh chóng rời khỏi nhà bếp, Hạ Cảnh nhẹ giọng nói:

"Trong 'kho' có người."

Tống Ngưỡng mấp máy môi, còn chưa kịp lên tiếng thì khóe mắt anh đột nhiên chú ý đến một bóng lưng ở góc bên trái.

Nếu anh nhớ không nhầm, góc đó chỉ có lối cầu thang đi lên. Vậy mà Lữ Tương lại đang ngồi xổm ở đó, co người thành một cục, không biết đang làm gì.

Hai người liếc nhau rồi bước đến, vòng ra trước mặt Lữ Tương.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!