Chương 39: (Vô Đề)

Sau khi ăn xong, cả nhóm đến khu đất trống trước khách sạn.

Lục Trần Phi lấy ra từ túi không gian một đạo cụ trông giống như búp bê nhựa.

Hắn nhẹ nhàng thổi một hơi vào búp bê rồi ném nó về phía trước, sau đó lập tức lùi lại hơn chục mét.

Ngay sau đó, trong tiếng kinh ngạc của mọi người, búp bê bắt đầu nhanh chóng phồng to, kéo dài cả theo chiều ngang lẫn chiều dọc, như một gã khổng lồ vươn lên từ mặt đất, chỉ trong chớp mắt đã cao hơn trăm mét.

Nó biến đổi thành hình dáng của một phiên bản chibi của Lục Trần Phi, gương mặt tỏ vẻ kiêu căng, bộ dạng khó chịu nhưng lại vô cùng đáng yêu một cách kỳ lạ.

Nhìn thấy thứ này, người bình thường rất dễ mắc chứng sợ vật thể khổng lồ. Cố Tinh và Cố Thần theo phản xạ dựa vào nhau, lùi lại vài bước, sắc mặt phức tạp.

Lữ Tương trừng mắt, bật thốt lên một câu chửi: "Ây dô, cái quái gì thế."

Lục Trần Phi đứng sau lưng người khổng lồ, tĩnh tâm lại, bắt đầu quan sát toàn bộ khu rừng thông qua đôi mắt của nó.

Phía sau hắn, Tống Ngưỡng, Hạ Cảnh và Vưu Diệp đứng cùng nhau.

Hạ Cảnh liếc nhìn Lữ Tương, người này đang cắn dở một quả cà chua do khách sạn cung cấp.

Cà chua ở đây to bất thường, đỏ mọng. Lữ Tương há to miệng, hàm răng lộ rõ, mạnh mẽ cắn xuống, nước cà chua đỏ tươi bắn tung tóe lên mặt cậu ta, trông cứ như vừa cắn vào một miếng thịt sống.

Cách ăn này thực sự khó coi, nhưng Lữ Tương hoàn toàn không nhận thức được điều đó. Cậu ta vừa nhai nuốt ngấu nghiến vừa lẩm bẩm hỏi Lục Trần Phi có nhìn thấy gì không, có phát hiện gì không.

Bên cạnh Hạ Cảnh, Tống Ngưỡng hạ giọng hỏi: "Cậu ăn thức ăn của khách sạn này đến giờ có cảm giác gì không?"

Hạ Cảnh vẫn quan sát Lữ Tương, giọng điệu bình thản: "Rau củ đặc biệt ngon, có lẽ là do nguyên liệu chất lượng cao. Sau khi ăn xong, ngoài việc cảm thấy đói nhanh hơn bình thường, thì không có gì khác thường cả."

Dừng một chút, cậu quay sang hỏi Tống Ngưỡng: "Còn anh?"

Cậu tự nhận bản thân không phải cơ thể con người, có lẽ Tống Ngưỡng sẽ có cảm nhận khác.

Tống Ngưỡng trầm ngâm: "Tôi cũng như cậu."

Cảm giác này rất kỳ lạ. Họ mơ hồ cảm thấy đồ ăn của khách sạn này có gì đó không ổn, nhưng lại không thể chỉ ra vấn đề ở đâu.

Cảm giác đói đến nhanh là thật, nhưng cũng chỉ có thế. Tống Ngưỡng thậm chí không thể xác định rõ cơn đói này là do môi trường nhiệt độ cao khiến thể lực tiêu hao quá nhiều, hay đơn giản chỉ là vì mong chờ bữa ăn tiếp theo.

Chính vì vậy, họ không có cách nào khẳng định rõ ràng để cảnh báo những người chơi khác rằng đồ ăn có vấn đề.

Bên cạnh, Vưu Diệp nghe cuộc trò chuyện giữa họ, bèn nói: "Mỗi người có mức độ chịu đựng cơn đói khác nhau. Đến giờ tôi thấy phần lớn mọi người vẫn ổn, bản thân tôi cũng không quá nhạy cảm với cảm giác này. Nhưng Lữ Tương và Cố Tiểu Muội thì rõ ràng ăn nhiều hơn hẳn."

Ba người họ đồng loạt nhìn về phía Cố Tinh, người đang thu mình trong góc.

Cố Tinh không cao, vóc dáng gầy yếu, trông chẳng giống người có thể ăn nhiều. Thế nhưng ban nãy, cô ấy đã một mình ăn hết cả một bát cơm lớn.

"Thực vật, 'Vạn vật sinh trưởng'." Hạ Cảnh chậm rãi nhẩm lại cụm từ này.

Bìa phó bản với hình ảnh cây cối ban đầu có thể khiến người chơi lầm tưởng trọng tâm của phó bản nằm ở khu rừng.

Nhưng vạn vật trong rừng không chỉ có cây cối, mà còn có cả những sinh vật sống trong đó.

Vậy nếu trên bìa phó bản, "cây cối" chỉ đơn thuần ám chỉ thực vật thì sao?

Nghĩ đến đây, cậu chợt nhớ lại bàn tay quái vật mà cậu và Tống Ngưỡng từng thấy hôm qua, có chút giống với cành cây.

Tống Ngưỡng trầm tư một lúc, rồi nói: "Để đề phòng, tốt nhất vẫn nên tìm cơ hội nhắc mọi người đừng ăn rau củ quả của khách sạn này nữa."

Họ không thể không ăn gì cả, nhưng có thể lựa chọn những nguồn thực phẩm khác để bổ sung năng lượng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!